Theo lý mà nói, Trì Cảnh đi xem mắt, có vẻ đối với đối phương rất vừa ý, bây giờ đáng ra phải bắt đầu tình tiết hẹn hò mới đúng.
Tô Lương do dự cả nửa ngày trời, cuối cùng nhấn like cho Trì Cảnh, sau đó còn bình luận thêm một câu, nói là anh quá cố gắng rồi.
Có lẽ bên Trì Cảnh đang bận, không lập tức trả lời.
Tô Lương đặt điện thoại về vị trí cũ rồi dựa người vào ghế, cô ăn cũng tương đối nhiều rồi, đũa cũng buông xuống, quay đầu nhìn ra cửa sổ.
Khu này cũng không được xem là trung tâm thành phố, giá cả các chi phí tiêu dùng cũng không quá cao, cửa hàng ở xung quanh đây cũng rất nhiều, cái gì cũng có.
Nếu như Tô Mẫn thuê một căn tiệm làm ăn nhỏ ở gần đây, có vẻ như cũng là ý kiến không tồi.
Chỉ là Tô Lương còn một chút băn khoăn, dù sao cô cũng đi làm nhiều năm như vậy rồi, có thể vì tiền lương công việc lúc trước không cao, căn bản không tích cóp được gì nhiều.
Nếu như muốn thuê tiệm, khoản tiền thuê nhà chắc chắn sẽ là một con số không nhỏ, ngoài ra còn cộng thêm chí phí tu sửa trong ngoài, còn có tiền nguyên liệu hàng ngày nữa.
Chi phí bỏ ra chắc chắn không phải là con số nhỏ, cô không biết trong tay Tô Mẫn có bao nhiêu tiền, không chắc hai người có gánh vác nổi không.
Nhà Tôn Triển cũng không phải gia đình khá giả gì, thêm vào lúc đó ly hôn ầm ĩ cũng không nhỏ.
Chưa chắc Tôn Triển sẽ đồng ý bồi thường kinh tế cho Tô Mẫn nhiều như thế, cho nên trong tay Tô Mẫn cho dù có tiền đi chăng nữa có lẽ cũng không nhiều.
Tô Lương từ từ thở dài ra một hơi.
Đợi sau khi ăn cơm xong, Ôn Minh Khải thanh toán hóa đơn, sau đó dẫn hai người bọn họ đến căn tiệm mà anh đã xem qua xem một lát.
Tô Mẫn cũng không nói là vừa ý, càng không nói là không vừa ý, dù sao cũng chỉ xem qua một lượt, cuối cùng nói là để mình suy nghĩ thêm.
Dù sao đi nữa bây giờ cô cũng đang trong thời gian thực tập, không có cách nào ngay lập tức chống đỡ được một căn tiệm như vậy.
Ôn Minh Khải ừ một tiếng, “Đầu tiên tìm hiểu rõ tình hình của ngành này trước, tôi chỉ dẫn hai người đến xem qua một lượt, đại khái giá cả thuê nhà ở khu vực nào trong thành phố tôi đã nói sơ qua rồi, sau này hai cô đừng để bị người khác lừa nhé.”
Giọng điệu Tô Mẫn mang theo ý cười, cảm ơn Ôn Minh Khải.
Vừa quay đầu tầm nhìn của Ôn Minh Khải rơi vào người bên cạnh đang có chút mất hồn – Tô Lương.
Tô Lương không nhìn anh, đích thực là cô đang thả hồn trên mây, không phải suy nghĩ những việc lung tung, chỉ là đang nghĩ bản thân mình nên phấn đấu như thế nào, mới có thể giúp Tô Mẫn thuê được một căn tiệm.
Tiền lương của cô cũng có thể, nhưng cộng thêm phí sinh hoạt của cô và Tô Mẫn vào, lại giúp Tô Mẫn thuê căn tiệm này và gánh vác những hoạt động ban đầu của cửa tiệm nữa, xem ra hình như có chút khó khăn.
Tô Lương hơi thở dài, nhưng năng lực lớn nhất của cô cũng chỉ như vậy thôi, cho dù có cố gắng suy nghĩ làm thế nào để giúp Tô Mẫn cũng không có khả năng đó.
Nghĩ đến đây ánh mắt của cô không biết từ lúc nào đã nhuốm màu ảm đạm.
Trên đời này, người có thể để cô hao tâm suy nghĩ như vậy cũng chỉ có mình Tô Mẫn thôi.
Cuộc sống trước kia của Tô Mẫn rất cực khổ, sau khi Tô Mẫn ly hôn cô muốn giúp cô ấy có cuộc sống tốt hơn một chút.
Thật ra cô cũng không có năng lực gì, dường như làm thế nào cũng không phải là cách.
Ôn Minh Khải lại đưa hai người họ đi về một nơi hơi xa, giá cả thuê ở bên này thật sự rất thấp, nhưng lượt khách lui đến thì không ổn.
Cứ như vậy dạo một vòng lớn, đợi lúc thời gian cũng tương đối rồi, Tô Lương và Tô Mẫn cũng chào tạm biệt với Ôn Minh Khải.
Ôn Minh Khải có lẽ nhìn ra được hôm nay sau khi xem các cửa tiệm Tô Mẫn hơi nản lòng, vì thế mở miệng nói, “Hai người cũng đừng suy nghĩ gì nhiều, từ từ học tay nghề trước, tôi nói hai người nghe, lúc đầu tôi ra ngoài xem mặt bằng, đả kích tôi gánh lớn hơn hai cô nhiều.”
Cái anh muốn mở là loại hình quán ăn lớn, nên thứ cần chuẩn bị và tính toán sẽ nhiều hơn.
Tô Lương dời tầm nhìn của mình đi, không phản ứng gì với sự an ủi của Ôn Minh Khải.
Lúc đó Tô Mẫn cười rồi, “Hôm nay tôi đúng là bị đả kích rồi, nhưng mà không sao, dù sao bây giờ tôi cũng không gấp, đợi tôi về từ từ từ xem lại rồi nói tiếp.”
Ôn Minh Khải gật gật đầu, “Hay là tôi tiễn hai người về nhé, cũng tiện đường.”
Tô Mẫn nhanh chóng từ chối, “Không cần, tôi và em gái tôi tự về là được rồi, hai chị em tôi đi trước nhé, bọn tôi còn phải đi dạo xem thử nơi khác nữa, cảm ơn anh nhé Ôn tiên sinh, hôm nay đã làm chậm trễ thời gian của anh lâu như vậy.”
Ôn Minh Khải vẫy vẫy tay, không xem việc này ra gì, sau đó mấy người bọn họ cũng đường ai nấy đi.
Tô Lương và Tô Mẫn men theo con đường đi một đoạn, sau đó Tô Mẫn mới lên tiếng, “Cũng không biết có phải chị quá mẫn cảm hay không, sao chị cứ cảm thấy Ôn tiên sinh có ý gì đó với em nhỉ.”
Chân mày Tô Lương nhăn lại, “Ngày nào chị cũng suy nghĩ những thứ lung ta lung tung như thế, cứ hễ là đàn ông đi ngang qua em, có phải chị đều cảm thấy người ta có mưu đồ bất chính với em đúng không?”
Tô Mẫn cười, trả lời, “Vậy thì không có, chỉ là thật sự chị cảm thấy thái độ của Ôn tiên sinh đối với em hơi khác người thường một chút, anh ấy nhìn trộm em mấy lần rồi.”
Tô Lương không tin những lời này của cô, bĩu môi không thèm quan tâm cô.
Sau đó Tô Mẫn như nói một mình, “Nếu như là Ôn tiên sinh vậy cũng không tệ, thật ra chị cảm thấy Trì tiên sinh tốt hơn, nhưng khoảng cách của chúng ta và Trì tiên sinh quá lớn rồi, cho nên nếu như cuối cùng em và Ôn tiên sinh đến với nhau, theo chị thấy đây cũng là một lựa chọn rất tốt rồi.”
Tô Lương nghe thấy lời này của cô rất muốn bật cười, theo như cách Tô Mẫn nói, cứ như cả hai người Trì Cảnh và Ôn Minh Khải đều thích cô vậy.
Làm cô cảm thấy bản thân như đang hai chọn một vậy, nhưng thật ra hai người đó dường như đều không nhìn trúng cô.
Tô Lương biết lượng sức mình, từ trước đến nay đều không mơ những thứ phi thực tế.
Hai người lại dạo thêm một vòng ở bên ngoài, sau đó mới về nhà.
Tô Mẫn đi nấu cơm, Tô Lương lại ngồi trên sofa ngẩn người ra.
Nhớ đến trước kia ngày nào cũng bận rộn cả, cho dù là thứ bảy chủ nhật cũng có việc làm không xong, rất ít khi cô có thể rãnh rỗi ngồi suy nghĩ lung tung ở đây như vậy.
Tô Lương ngồi một lúc rồi đi rửa mặt, sau đó về phòng, thay bộ đồ rồi đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Cô lại nhớ đến Trì Cảnh.
Thật ra cô không nguyện ý nhớ đến Trì Cảnh đâu, vốn dĩ cô và Trì Cảnh cũng không có quan hệ gì, cứ nghĩ về người ta như vậy, cứ như thương nhớ người ta vậy.
Nhưng cái đầu này thật sự hơi không kiểm soát được, ẩn ẩn hiện hiện đều là gương mặt của Trì Cảnh.
Cũng không biết được lần xem mắt trước kia của Trì Cảnh sau đó có tiếp tục nữa hay không, hình như anh ta không hề đi hẹn hò.
Lần trước nói vài câu với Trì Cảnh, những lời Trì Cảnh nói cũng làm cho cô suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Vốn dĩ cô cho rằng Trì Cảnh rất thích cô gái kia, dù sao biểu hiện của anh ấy ngày hôm đó cũng được xem là rất vui mừng.
Nhưng sau đó từ lời nói và hành vì của anh, cô lại cảm thấy Trì Cảnh dường như không nói chuyện nhiều với cô gái ấy.
Nghĩ đến những thứ này trong lòng cô lại cảm thấy kỳ quặc, rất muốn biết cụ thể sự việc phát triển như thế nào, nhưng lại không có cách nào hỏi thẳng được.
Tô Lương đợi một lúc lâu, quay người trở về giường, ngồi xuống lấy điện thoại ra.
Cô nhấn vào trang cá nhân của Trì Cảnh nhìn qua một lượt, không có thứ gì mới.
Sau đó cô lại xem tin cô đăng lên trang cá nhân, đại khái ý nghĩa là nói hôm nay bận rộn cả ngày trời, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.
Trước kia cô rất hiếm khi đăng bài lên trang cá nhân, con người cô tính cách có hơi lạnh lùng, không muốn chia sẻ tình hình của mình với người khác.
Nhưng gần đây rõ ràng đăng trạng thái hơi thường xuyên rồi.
Nhưng trong lòng cô cũng biết là muốn đăng lên cho một số người xem, nhưng rốt cuộc là muốn cho ai xem, cô không dám suy nghĩ sâu thêm.
Tô Lương đặt điện thoại lên giường, đứng dậy giúp Tô Mẫn nấu cơm.
Cứ như vậy bận rộn đến lúc ăn cơm, bầu trời bên ngoài đã tối, Tô Lương lại trở về phòng lấy điện thoại ra nhìn một lượt trang cá nhân, không hề có một dòng bình luận nào.
Trong một khoảnh khắc cô cảm nhận được sự thất vọng của bản thân.
Nhưng sau đó, cô lại cảm thấy điều này rất bình thường.
Thế giới của cô đáng lẽ nên như vậy, không có người làm phiền cũng không có người quan tâm.
Có thể là do khoảng thời gian trước kia Trì Cảnh giúp đỡ cô quá nhiều rồi, mới khiến cô không kiềm được mà bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.
Đợi đến lúc cuộc sống của cô từ từ khôi phục lại trạng thái bình lặng trước kia, tâm trạng của cô cũng có thể điều chỉnh lại rồi.
Lúc ăn cơm Tô Mẫn và Tô Lương nói vài câu về việc hôm nay đi xem những căn tiệm kia.
Thật sự cô động lòng rồi, chẳng qua cũng biết được năng lực của bản thân, bây giờ nghĩ về những việc này còn quá sớm, nhưng cô cũng tưởng tượng một chút với Tô Lương, cảnh tượng sau này bản thân mở tiệm.
Tô Lương nhìn Tô Mẫn, đã rất lâu rồi cô không thấy loại biểu hiện tràn đầy hy vọng trên gương mặt của Tô Mẫn.
Vốn dĩ cô còn muốn nhắc vài câu đến vấn đề trong hiện tại, nhưng do dự một lúc cuối cùng không nói.