Sáng sớm hôm sau Tô Lương đã đến công ty rất sớm, thái độ của cô đối với công ty từ trước đến giờ rất tích cực.
Trên thực tế, đó chủ yếu là vì cô dường như không có gì khác ngoài công việc.
Xe taxi dừng bên cạnh công ty, Tô Lương trả tiền rồi xuống xe. Nhìn thoáng qua liền thấy ông hai và Trì Cảnh đang đứng ở cửa công ty, hai người đang nói chuyện.
Theo lý mà nói hai người họ sẽ không tới công ty vào khoảng thời gian sớm như vậy.
Mỗi lần Tô Lương đi làm đều đến sớm hơn những người khác. Cô cũng tính là người gác trạm của công ty rồi.
Lúc này hầu như không có lãnh đạo của công ty đến công ty.
Hôm nay, hai cha con nhà họ Trì đều đến sớm. Điều này khiến Tô Lương kinh ngạc.
Tô Lương đứng cách đó không xa quan sát trong hai giây. Hình như ông hai và Trì Cảnh có vẻ không nói chuyện tốt lắm.
Hai người đều lộ vẻ bất lực, Trì Cảnh lại có chút không kiên nhẫn được.
Trước cửa công ty không có bao nhiêu người, Tô Lương cũng không thể đứng ở đây được, một lúc sau cô đi chỗ khác.
Chắc chắn là phải chào hỏi rồi, Tô Lương chỉ làm bộ như không nhìn thấy tranh chấp giữa hai người trước đó, nói: “Chào anh Trì, quản lý Trì.”
Trì Cảnh có chút ngạc nhiên, anh quay đầu nhìn cô ấy. Mau chóng thu lại vẻ mặt hồi nãy của mình.
Anh ấy ừ một tiếng “Sao cô đến công ty sớm như vậy?
Tô Lương nhếch miệng, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ, “Hôm nay tôi dậy sớm quá, ở nhà cũng không có chuyện gì làm nên qua đây luôn.”
Ông hai ở bên cạnh gật đầu, “Chắc là phải trao cho cô Tô đây một giải chuyên cần rồi. Cô cũng tính là cô gái chăm chỉ nhất trong công ty này rồi đấy.”
Tô Lương cười cười, sau đó hỏi hai người: “Hai người có muốn cùng đi vào không ạ?”
Trì Cảnh nói: “Cô vào trước đi, chúng tôi còn có chuyện cần bàn.”
Tô Lương đã đoán được chuyện này, cô không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu rồi bước vào sảnh công ty.
Khi đến cửa thang máy, cô quay đầu liếc nhìn cổng công ty.
Hai cha con vẫn đang nói chuyện, bầu không khí vẫn có vẻ không tốt lắm.
Tô Lương thở dài, sau đó bước vào thang máy.
Cô trở về phòng làm việc trước, bởi vì trước đó công việc đã gần xong. Hiện tại cũng không có việc gì, cô bật máy tính đăng nhập vào tài khoản hậu cần của công ty. Cuối cùng cô lấy hồ sơ ra đặt, và đợi một lát nữa trợ lý Uông sẽ tới đưa văn kiện, cô sẽ đối chiếu tất cả lại.
Ở đây, cô đã chuẩn bị xong xuôi, thì cửa phòng làm việc bị đẩy ra, là Trì Cảnh bước vào.
Tô Lương nhanh chóng đứng lên, “Anh Trì.”
Trì Cảnh xua tay, ý bảo để cô ngồi xuống. Sau đó anh tự mình đi tới kéo ghế ngồi xuống, anh nói: “Tôi cũng không có chuyện gì cả, chỉ qua đây để nói với cô vài chuyện mà thôi.”
Trì Cảnh không có nhiều bạn, và không có nhiều người có thể nói chuyện trong toàn công ty.
Tô Lương đại khái đoán được, trong lòng của anh ấy có chút phiền muộn bởi vì vừa rồi nói chuyện không tốt với quản lý Trì. Chắc là anh ấy muốn tìm mình để có thể phàn nàn những điều đó.
Vì vậy, đầu tiên cô ấy nói: “Vừa rồi tôi có thấy anh nói chuyện với quản lý Trì, không khí nói chuyện cũng không được tốt lắm. Sao vậy? Có vấn đề gì về công việc mà không gải quyết định hay sao?”
Trì Cảnh cười nhẹ, “Nếu là những chuyện liên quan đến công việc thì tốt hơn rồi.”
Chỉ vì không phải chuyện của công việc nên không có cách giải quyết ổn thỏa.
Tô Lương nhìn chằm chằm Trì Cảnh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Trì Cảnh một lúc sau mới nói: “Không phải chuyện quan trọng, nhưng chuyện vặt vãnh ở nhà khiến tôi có chút phát cáu.”
Tô Lương có thể hiểu được. Trong chốc lát, cô liền ngộ ra vấn đề này, cô buột miệng hỏi: “Quản lý Trì lại thúc giục anh kết hôn phải không?”
Trì Cảnh ngẩng đầu nhìn Tô Lương, một lúc lâu sau anh mới nhìn đi chỗ khác, “Liên quan đến những chuyện như thế này thì tôi cũng không hiểu bố mẹ tôi nghĩ như thế nào nữa. Còn tưởng là thúc giục là có tác dụng. Nếu như vậy thật thì những người độc thân nam nữ của nước ta đã giảm đi được một nửa rồi.”
Xem ra thật sự là muốn thúc giục chuyện kết hôn. Nếu là chuyện như thế này, Tô Lương sẽ không có gợi ý tốt cho Trì Cảnh.
Lý do chính là cô thực sự không biết nhiều về loại chuyện này.
Cô không biết phải phản bác lại những lời của những người lớn tuổi giục cưới.
Tô Lương thở dài, ngập ngừng hỏi Trì Cảnh, “Lẽ nào anh Trì không có người con gái mà mình thích sao? Hoặc là có một chút hảo cảm cũng được. Ít nhất thì có thể quen biết thử xem, có những lúc tình cảm không chỉ nhìn một cái thôi là có thể thấy được. Hơn nữa, hai người cùng nhau quen biết thì có thể bồi dưỡng tình cảm hơn nhiều mà. “
Trì Cảnh như suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, “Cỏ lẽ bản thân tôi không thích những kiểu như gặp măt như thế này. Vậy nên trong sâu thẳm ý thức của mình tôi có chút bài xích những người gặp mặt đó.”
Tóm lại, anh đã gặp rất nhiều cô gái trong những buổi gặp mặt. Nhưng không có người con gái nào có thể khiến anh rung động được.
Không thể nói tất cả là vấn đề của các cô gái đó, Trì Cảnh cũng biết rằng yếu tố bản thân rất quan trọng.
Anh đã nói rõ ràng với ông hai và bà hai.
Theo tâm lý hiện tại của anh, dù có giới thiệu hàng trăm cô gái cho anh đi chăng nữa thì anh cũng chưa thể xác định được tâm ý của chính mình.
Anh không thích những kiểu như thế này. Lúc mà trong nội tâm con người đã bắt đầu bài xích thì sao có thể thành công được chứ.
Nhưng mà bà hai cũng giống như anh vậy. Hai người họ đã kiên quyết làm gì thì sẽ làm cho bằng được. Cho dù như thế nào cũng phải giới thiệu cho anh một cô gái có thể làm anh rung động được.
Hai mẹ con đều rất cứng nhắc. Cho nên hai ngày nay mối quan hệ sẽ không dễ dàng, sẽ lại sớm đổ vỡ.
Chẳng hạn như bây giờ, bà hai lại bắt đầu làm loạn lên. Nhưng mà Trì Cảnh đã dọn ra ở, bà ta không có cách nào để phát tiết được, liền đem những cơn tức đó dồn hết lên người của ông hai.
Ông hai không nhịn được mà sáng ra lại bắt đầu cằn nhằn với anh.
Trì Cảnh không muốn nghe lời phàn nàn của ông hai. Lúc đầu anh sẽ cảm thấy ông hai đúng thật vô tội và xấu hổ, nhưng hiện tại anh cảm thấy chính cha ruột của mình thật sự là không có bản lĩnh thật.
Vì những việc như thế này, nếu có ý tưởng hay khả năng nào đó thì ông ấy sẽ tự tìm cách giải quyết thay vì than phiền với bản thân.
Ông biết phàn nàn với bản thân Trì Cảnh là vô ích nhưng ông ấy vẫn như vậy không dứt. Điều này khiến Trì Cảnh có chút chán nản.
Tô Lương không biết phải nói gì, chỉ có thể nhìn vẻ mặt bất lực của Trì Cảnh.
Trì Cảnh không muốn Tô Lương giúp đỡ mình với bất kỳ ý kiến nào. Chủ yếu là vì anh ấy không có bạn bè và người thân có thể giải bày nỗi tâm sự này thôi.
Một số chuyện đã ôm trong lòng quá lâu, bản thân cũng cảm thấy chán nản nên muốn tìm người để tâm sự.
Nghĩ mà xem, dù trong cuộc sống hay công việc, người duy nhất anh có thể tìm được chính là Tô Lương.
Tô Lương cũng không có nhiều giao thoa với cuộc sống của anh. Vì vậy việc nói với Tô Lương về những điều nhỏ nhặt này trong cuộc sống của anh không có nhiều tác động cho lắm.
Còn có một lúc nữa mới tới giờ lắm, Trì Cảnh ngồi ở chỗ này cũng không có rời đi ngay, nói xong chần chờ một hồi nói: “Còn cô thì sao? Nhìn cô có vẻ tích cực với công việc như vậy chắc cũng không có nhiều vướng bận hay phiền phức gì trong cuộc sống đâu nhỉ? Lẽ nào cô định cứ độc thân như vậy đến cuối đời hay sao chứ. “
Tô Lương nghiêng đầu suy nghĩ về điều đó, cô nói: “Vốn dĩ tôi không có kì vọng gì đến việc lập gia đình. Cộng thêm việc chuyện của chị tôi đã có ảnh hưởng đến tôi một chút. Vậy nên khi mà tôi chưa gặp đúng người thì vẫn cứ độc thân như vậy là sáng suốt nhất.”
Trì Cảnh cũng nghĩ như vậy. Trước khi chưa gặp một người mà anh đặc biệt thích thì anh không muốn mình có bất cứ mối quan hệ mờ nhạt và hờ hững gì đối với ai cả.
Anh cảm thấy điều này không những không có trách nhiệm với tình cảm của mình. Mà còn đang lừa gạt đối phương nữa.
Sau đó Trì Cảnh nói: “Cho nên trước đây tôi mới nói là tôi rất ngưỡng mộ cô vì điều đó đấy.”
Tô Lương cười lắc đầu, “Thực ra anh cũng có nhiều điểm mà tôi ngưỡng mộ lắm. Chỉ có thể nói cuộc sống của mỗi người đều có một nỗi lo lắng, một chuyện riêng đấy. Cuộc sống đâu ai mà giống nhau được chứ. Chúng ta có thể thấy được điểm sáng rạng trong cuộc sống của đối phương, mà không thấy được góc khuất sau đó. Vậy nên con người chúng ta mới luôn ở trạng thái ngưỡng mộ người khác từ bắt đầu đến hết cuộc đời. “
Về điều này mà Tô Lương cũng nghĩ khá thoáng, khiến cho Trì Cảnh có chút kinh ngạc. Bởi vì cô đã trải qua những điều chia ly, đau buồn nhất trong cuộc sống này. Vậy nên cô sẽ mạnh mẽ và cứng rắn hơn. Ngay cả việc bố mẹ mình mất cô còn có thể vượt qua và sống tốt đến tận bây giờ.
Theo lý mà nói cô gái với độ tuổi như thế này. Dù cho có trải qua những sóng gió trong cuộc sông thì cũng không thể nhìn cuộc sống này với con mắt thông thái như vậy được.
Con gái mà, ít nhiều gì bọn họ sẽ có một chút tưởng tượng lãng mạn và phong phú trong cuộc sống.
Đối với bọn họ sẽ không thể nào khống chế được sẽ có một chút ảo tưởng gì đó.
Nhưng cuộc sống của Tô Lương dường như rất lý trí, cô không trông mong gì cả. Đối với Tô Lương thì cô sẽ tin lý trí của mình hơn là nghe con tim. Cô nghĩ việc nghe theo con tim của mình sẽ không quá lý tưởng.
Nhiều lần Trì Cảnh nhìn Tô Lương cũng không đoán ra được cô đang nghĩ gì.
Cuộc sống của cô ấy như một vũng nước mờ nhạt. Cuộc sống như vậy thì thật sự có ý nghĩa hay sao?
Anh đã nhiều lần muốn nói chuyện và hỏi cô về vấn đề này.