Cuộc điện thoại đó là Tống Manh gọi đến. Nhưng mà Trì Cảnh không để lại phương thức liên lạc gì cho Tống Manh. Thiết nghĩ lại là bà hai lén lút đưa cho cô ấy.
Trì Cảnh cau mày, anh không muốn trả lời cuộc gọi này.
Nhưng sau đó anh lại nghĩ nếu như không nói cho rõ ràng thì không biết Tống Manh có đi đến công ty để làm phiền nữa hay không.
Anh thực sự không muốn có bất kỳ liên hệ tích cực nào với Tống Manh.
Anh đã gặp mặt với rất nhiều người, nhưng chưa bao giờ thấy người nào bám dai như vậy.
Nếu như bình thường thì có hợp hay không trong lòng hai người đều có tính toán hết. Anh không chủ động thì đối phương cũng nên hiểu.
Trì Cảnh do dự một lúc, mới trả lời điện thoại.
Giọng điệu của anh đều đều có chút lãnh đạm, “Có chuyện gì, cô nói đi.”
Nhưng mà ở bên kia, hình như Tống Manh không bị anh đả kích chút nào. Giọng điệu của cô ta còn mang theo một chút ý cười, ẩn ẩn trong đó còn có chút giỡn cợt.
Cô nói: “Ngày mai anh có việc gì không? Em muốn đãi anh đi ăn một bữa.”
Trì Cảnh trực tiếp trả lời: “Không có thời gian.”
Anh cũng không nói bản thân mình có chuyện gì hay không nữa, không biết có hay không. Nếu mà đi ăn cơm với Tống Manh thì mãi mãi anh sẽ không có thời gian.
Trì Cảnh vốn là một chàng trai lịch lãm, đây là lần đầu tiên mà anh hờ hợt với một cô gái như vậy.
Thực sự Tống Manh khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh ấy đúng thật là người có tính khí tốt, nhưng không phải không có nóng nảy.
Ở bên kia, Tống Manh nghe thấy Trì Cảnh từ chối dứt khoát, giọng cô dừng lại một lúc, rồi sau đó cô ấy liền ồ lên một tiếng.
Giọng điệu của cô vẫn không có vẻ gì là ngượng ngùng, “Ngày mai anh cũng bận à. Vậy thì được, anh cứ bận đi. Nếu như có thời gian thì chúng ta sẽ hẹn nhé.”
Ấn tượng của Trì Cảnh về Tống Manh là một cô gái trẻ, nhưng anh không ngờ lại có tâm lý vững vàng như vậy.
Với thái độ này của anh thì nếu đổi lại người khác thì sẽ không xử lý khéo léo được như Tống Manh được.
Trì Cảnh lờ mờ cảm thấy có lẽ Tống Manh không đơn giản như anh tưởng.
Nghĩ đến đây, anh hẳn là không muốn nói gì nữa, liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại và ném nó sang một bên, anh không khỏi cười nhạo.
Lúc trước, bà hai giới thiệu cho anh những đối tượng gặp mặt đó. Những cô gái nhà có gia thế đó cũng không tồi.
Có thể người càng có thân phận thì họ càng muốn có mặt mũi. Những người mà anh đã từng gặp mặt thì nếu như mà anh không chủ động trao đổi phương thức liên lạc thì đối phương sẽ hiểu ý của anh liền. Vậy nên sẽ không bao giờ có lần gặp mặt lần sau nữa.
Anh ấy cũng thích những người thông tình đạt lý như vậy.
Thực ra anh cảm thấy Tống Manh nên hiểu ý của anh. Hoặc là nói cô ấy cảm thấy không can tâm, mới bám dai không dứt được như vậy.
Điều kiện của Tống Manh thật sự không tồi. Cũng tính là một trong những người có gia thế nhất đã từng gặp mặt với anh.
Trì Cảnh có chút bất lực. Không phải người bên kia có gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp, ai cũng nên nhìn trúng cô ta.
Đã là tuổi như vậy rồi sao ngay đến cái này mà cũng không hiểu được chứ.
Trì Cảnh nằm ở trên giường một hồi, rồi anh nhẹ nhàng rơi vào giấc ngủ.
Gần đây anh ấy nghỉ ngơi rất tốt, ít nhất là tốt hơn so với lúc ở nhà cũ.
Sau khi ngủ một giấc thì khiến tinh thần của anh thoải mái và sảng khoái. Lúc mà anh tỉnh dậy thì mới nửa đêm mà thôi.
Không còn nơi nào để đi, Trì Cảnh ngồi chần chừ một lúc rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Anh vẫn chưa ăn tối nên đi thẳng vào tủ lạnh tìm thứ gì đó ăn.
Kết quả thì bình thường anh không có thỏi quen trữ đồ. Vậy nên bây giờ lục lọi môt vòng chỉ tìm thấy hai miếng bò bít tết mà thôi.
Thứ này không có cảm giác ngon miệng, Trì Cảnh liền đi tới tủ bếp để tìm, liền phát hiện một gói mì ăn liền.
Anh không thích ăn loại thức ăn nhanh này. Tương đối mà nói, anh thích ăn những bữa ăn đầy đủ cơm canh mà thôi.
Nhưng lúc này không còn cách nào khác, Trì Cảnh đi đun nước, ngơ ngác đứng bên bếp lò.
Lúc trước ông hai thuyết phục anh tìm bạn gái thì ông đã nói đủ thứ lý lẽ.
Thậm chí ông ấy còn dùng chính mình để so sánh.
Lúc đó ông hai cũng nghĩ thoáng, ông nói với Trì Cảnh. Tuy rằng ông và bà hai ngày nào cũng gây chuyện ồn ào với nhau. Nhưng những ngày tháng của hai người họ thật sự là rất tốt. Ít nhất là mội bữa tối khi về nhà thì có được một mâm cơm nóng hổi để ăn.
Tuy nói con người bà hai thích cằn nhằn, đến nỗi khiến ông ấy không chịu nổi. Nhưng mà đổi một góc độ khác để xem xét chuyện này thì ít nhất cuộc sống của ông ấy sẽ không vô vị như vậy nữa.
Mỗi ngày đều có một người càm ràm bên tai mình thì chuyện này cũng khá tốt.
Trước giờ Trì Cảnh khong hiểu những lời mà ông ấy nói. Anh cứ cảm thấy như thể ông hai muốn làm theo ý mình, anh không có cách nào khác mới nghĩ đến những phương diện đó.
Nhưng giờ mình đang đứng trong căn nhà trống, nhìn gói mì bên cạnh.
Anh ta dường như hiểu ngay ý nghĩa trong lời nói của ông hai.
Có thể là sự vui vẻ ban đầu đã trôi qua, anh cảm thấy sau khi ra ở riêng, anh cũng bắt đầu có biểu hiện không ổn.
Trì Cảnh thở dài, đợi nước sôi thì anh bắt đầu nấu mì. Sau khi nấu xong thì anh đến chỗ bàn ăn ngồi xuống.
Một người nửa đêm ăn mì gói. Cho dù không phải là làm màu gì nhưng bỗng dưng cũng cảm thấy cuộc sống của mình có chút khổ sở.
Trì Cảnh thuận tay nên lại lấy điện thoại của mình lên để xem. Anh tùy ý lướt vài cái.
Sau đó, anh liền nhìn thấy bài đăng của Tô Lương.
Tô Lương đăng ảnh đi ăn ở ngoài, không có người, chỉ có đồ ăn.
Tô Lương cũng không đăng nhiều thứ lên trang cá nhân của mình. Hình như cô ấy cũng không muốn chia sẻ nhiều về cuộc sống của mình.
Nghĩ đến Tô Lương, Trì Cảnh do dự mím môi, cô gái đó không giống với những cô gái anh quen.
Cũng có thể là bởi vì tính tình của Tô Lương có chút lạnh lùng. Ánh mắt mà Tô Lương nhìn anh cũng không có cái gì cho nên anh cũng an tâm hơn.
Nếu không thì anh sẽ không tuyển Tô Lương đến bên cạnh mình làm việc.
Trì Cảnh muốn bình luận bài đăng của Tô Lương, nhưng suy nghĩ hồi lâu, anh không biết nên nói gì.
Vậy nên cuối cùng anh chỉ có thể thoát ra và không nói gì nữa. Anh bỏ điện thoại qua một bên rồi không biết làm gì nữa.
Trì Cảnh ăn cơm xong, bưng chén đĩa xuống bếp, anh cho chúng vào bồn rửa chén rồi quay vào phòng.
Chắc bây giờ anh ấy không ngủ được nên đi đến bên cửa sổ đứng đó, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Không có ánh sáng nào khác trong khu chung cư ngoại trừ đèn đường, mọi hộ gia đình đều đã ngủ vào lúc này.
Trì Cảnh hút điếu thuốc này chưa được bao lâu thì anh tự mình để điếu thuốc cháy, một lúc sau mới nheo mắt thở dài.
Đợi điếu thuốc tàn xong thì Trì Cảnh đi tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong thì anh liền trở lại giường nằm xuống.
Dù không ngủ được, anh vẫn để mình nhắm mắt rồi tĩnh tâm.
Nếu như cứ nghĩ đến những thứ hỗn tạp thì tối nay đứng hòng mà ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, không có cách nào ngăn hoàn toàn suy nghĩ lung tung của anh, anh lại nghĩ đến Tô Lương.
Ở một phương diện, anh cảm thấy Tô Lương có chút giống chính mình.
Cả hai đều không có kỳ vọng cao vào cuộc sống, và cả hai đều sống một cách ngẫu hứng.
Cũng không biết với dáng vẻ của Tô Lương như vậy thì sau này cô ấy sẽ tìm cho mình một người bạn trai như thế nào.
Trì Cảnh suy nghĩ một hồi, liền mê man ngủ thiếp đi, thế nhưng ngủ cũng không ngon được.
Anh suy nghĩ rất nhiều nên anh đã nằm mơ một giấc không dài cũng không ngắn.
Anh mơ thấy mình đến dự đám cưới của Tô Lương. Hôn lễ đó là của Tô Lương và anh Ôn, người mà Tô Lương thường nhắc đến.
Trì Cảnh không nhìn thấy rõ bộ dạng của anh Ôn đó trong cả giấc mơ của mình.
Nhưng mà trong giấc mơ anh lại thấy anh Ôn đó đối với Tô Lương rất tốt. Hai người họ có vẻ rất ân ái.
Trì Cảnh cảm thấy đặc biệt nhẹ nhõm trong giây lát này. Có phải vì bạn bè mình hạnh phúc nên vui hay là vì nguyên nhân khác. Trong đầu anh bây giờ nhiều suy nghĩ xung đột với nhau, điều này khiến anh rất khó chịu.
Trong thâm tâm, anh đã coi Tô Lương là bạn. Anh cũng không có bạn bè gì. Trước mắt có thể nói chuyện được và quan hệ vẫn không tồi thì chỉ có một mình Tô Lương mà thôi.
Thêm nữa, cuộc sống trước đây của Tô Lương có chút khó khăn nên Trì Cảnh rất vui khi thấy cô đã có được hạnh phúc cho riêng mình.
Cảnh tượng chuyển đi có hơi nhanh. Anh vừa thấy Tô Lương kết hôn xong thì lại thấy cô ấy đã hạnh phúc với những đứa con của mình.
Nhưng bản thân Trì Cảnh khác với Tô Lương.
Anh mơ thấy mình luôn độc thân, mỗi ngày anh đều có công việc mà thôi, và không thể làm gì khác. Chắc là ngày nào anh cũng nghĩ đến việc này, anh đã quen với nó. Vậy nên ngay cả trong mơ anh cũng mơ thấy mình độc thân mãi.
Giấc mơ này đã biến mất vào sáng sớm. Trì Cảnh lật đật tỉnh dậy, nhưng anh không mở mắt ra, anh cũng biết những giấc mơ đó là giấc mơ của chính mình. Một lúc sau, anh lại nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Lần này ngủ một giấc thật lâu, đợi khi tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã hừng sáng, hiển nhiên trời đã sáng.
Trì Cảnh nhanh chóng đưa tay chạm vào điện thoại, đã đến giờ làm việc, trên điện thoại vẫn còn vài cuộc gọi nhỡ, bao gồm cả của ông hai và Tô Lương.
Phản ứng đầu tiên của anh là hơi buồn bực, anh chưa bao giờ ngủ quên và chậm trễ trong công việc.
Cảm giác xuất hiện sau đó chỉ là khó chịu.
Anh đau đầu và hơi buồn nôn. Gói mì mà tối qua anh đã ăn bây giờ khiến anh có chút muốn nôn.
Anh cố đứng dậy và đi vào nhà tắm. Khi đi vào đó thì đầu anh rất đau và chóng mặt vô cùng.