Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Trì Cảnh nhanh chóng rửa mặt xong, sau đó đứng đó chống tay trên bồn rửa mặt.

Cảm giác khó chịu vẫn chưa dứt, anh biết có lẽ thân thể mình xảy ra vấn đề gì rồi.

Anh chầm chậm thở dài một hơi, sau đó bước từ phòng tắm ra, lấy điện thoại gọi cho ông hai.

Trì Cảnh không nói cụ thể tình trạng của bản thân, chỉ nói hôm nay muốn xin nghỉ phép, trong người không được khỏe lắm.

Có thể bởi vì thân thể anh luôn khỏe mạnh, cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì lớn, nên ông hai cũng không để trong lòng.

Ông hai chỉ dặn dò anh cố gắng chăm sóc bản thân mình, bên đó hơi bận, ông ấy nói mình phải đi họp rồi, sau đó thì cúp điện thoại.

Trì Cảnh đặt điện thoại xuống, đợi một lúc vẫn quyết định nên nói một tiếng với Tô Lương.

Tín hiệu điện thoại vang lên, trong quá trình chờ bên kia nghe máy, Trì Cảnh nhớ đến giấc mơ tối qua.

Cũng không biết có cảm giác gì, có chút vui mừng, đồng thời cũng có chút kỳ quặc.

Vị Ôn tiên sinh kia không biết tính cách như thế nào, rốt cuộc là có hợp với Tô Lương hay không.

Anh đang suy nghĩ về vấn đề đó, ở đầu dây bên kia Tô Lương đã nghe điện thoại rồi, mở miệng gọi anh một tiếng anh Trì.

Trì Cảnh ừ một tiếng, có thể là do quá khó chịu rồi, rõ ràng anh cảm nhận được lúc nói chuyện bản thân hơi bị hụt hơi.

Anh nói, “Hôm nay tôi xin nghỉ phép, không có mặt ở công ty, phía cô có công việc gì cần tôi giải quyết, cứ để hết trên bàn làm việc của tôi là được, đợi ngày mai tôi đi làm rồi xem.”

Tô Lương nói câu được, sau đó hỏi anh, “Sao vậy? Nghe giọng anh hình như không được khỏe cho lắm.”

Như vậy cũng để cô nghe ra được, trợ lý lúc trước nói với anh Tô Lương là một người rất cẩn thận tỉ mỉ, cuối cùng anh cũng thấy được rồi.

Sự thận trọng của Tô Lương, không chỉ đặt trên công việc, mà còn đặt vào cuộc sống nữa.

Trì Cảnh miễn cưỡng để bản thân cười lên thành tiếng, “Không có việc gì lớn cả, có thể là do tối hôm qua bị cảm lạnh, trong người không được khỏe cho lắm.”

Tô Lương nhanh chóng nói, “Có nghiêm trọng lắm không, anh có uống thuốc chưa?”

Trì Cảnh hiếm khi mắc bệnh, bình thường những cơn cảm nhẹ như vậy anh đều để nó tự khỏi.

Cho nên đối diện với câu hỏi này của Tô Lương, anh do dự một lúc lâu rồi mới nói, “Có lẽ không có gì nghiêm trọng đâu, tôi nghỉ ngơi ở nhà một ngày là khỏe ngay.”

Anh nói như vậy Tô Lương liền hiểu, anh vẫn chưa uống thuốc, cô cũng không tiện nói nhiều trong điện thoại, chỉ đành thở dài một tiếng, “Anh vừa thức dậy sao?”

Trì Cảnh nói câu phải, sau đó lại bổ sung thêm một câu, “Ngủ một giấc đã đến giờ này, sau khi thức dậy mới phát hiện đã trễ như vậy rồi.”

Trì Cảnh nghe ra được ý định muốn dặn dò mình những điều khác của Tô Lương, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm câu nào.

Tô Lượng ậm ừ một lúc, sau đó ừ một tiếng, “Được, vậy anh nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Hai người chỉ nói có bao nhiêu đó, sau đó cúp điện thoại.

Trì Cảnh vẫn còn rất khó chịu, hơn nữa ngay lúc này dạ dày cứ trào ngược lên từng cơn một, một chút khẩu vị anh cũng không có.

Sau đó anh lại nằm lên giường dựa người vào đầu giường, trạng thái hơi mơ hồ.

Cho dù là đã ngủ một giấc đến trưa rồi, nhưng anh vẫn xây xẩm mặt mày, muốn tiếp tục ngủ.

Đợi thêm một lúc anh liền trượt xuống nằm dài ra giường, dứt khoát nhắm mặt lại.

Lúc khó chịu thì ngủ nhiều vào, có lẽ lúc thức dậy sẽ khỏe hơn, đây vẫn là tôn chỉ trước giờ của anh.

Chỉ là nằm xuống như vậy được một lúc nhưng vẫn không ngủ được, ngược lại đầu càng ngày càng đau, trong nhà Trì Cảnh lại không có sẵn thuốc cảm.

Với tình trạng bây giờ của anh, bảo anh ra ngoài mua thuốc, anh cũng đi không nổi.

Cho nên cuối cùng Trì Cảnh chỉ đành đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy chai nước, một ngụm đã uống hết nửa chai.

Lúc nuốt xuống cũng không dễ chịu gì, cả người không có chỗ nào dễ chịu cả, nhưng cụ thể là chỗ nào không được khỏe, anh lại không nói rõ được.

Uống nước xong anh cũng không muốn trở về giường nằm nữa, dù sao cũng ngủ không được, vì thế đi đến sofa ngồi xuống, mở tivi lên.

Tiện tay mở đại một kênh nào đó, cũng không biết tivi đang diễn tiết mục lộn xộn gì nữa.

Trì Cảnh dựa vào sofa, nheo mắt nhìn lên tivi.

Trong nhà ngoại trừ âm thanh phát ra từ tivi, thì không còn tiếng động nào khác nữa.

Trong một lúc nào đó Trì Cảnh đột nhiên có một ý nghĩ chạy lên não.

Có lẽ đột nhiên anh gặp phải chuyện gì không may, chết trong nhà cũng không ai hay biết.

Trì Cảnh cũng giống như bao người khác, nghĩ tới đây, anh lại cảm khái một tiếng, quả nhiên mắc bệnh sẽ biến con người ta trở thành một người yếu đuối.

Từ trước đến giờ anh chưa từng cảm thấy việc ở một mình sẽ phải đối diện chuyện khiến người ta lo lắng như vậy, anh chỉ cảm thấy ở một mình rất thoải mái.

Trì Cảnh dựa vào sofa mơ mơ màng màng, cũng không biết qua bao lâu, điện thoại bên cạnh vang lên.

Anh sờ qua nhìn một cái, là Tô Lương gọi đến.

Trì Cảnh ấn nút nghe, nghe thấy Tô Lương ở đầu dây bên kia hỏi, “Anh Trì, hiện tại anh có đang ở nhà không?”

Không đợi Trì Cảnh trả lời cô lại hỏi thêm một câu, “Anh đã ăn cơm chưa vậy?”

Trì Cảnh dịch chuyển người một chút, tìm tư thế thoải mái hơn, “Tôi đang ở nhà, vẫn chưa ăn cơm, không có khẩu vị gì cả.”

Giọng điệu của Tô Lương mang theo đôi chút bất lực, “Chắc chắn là cũng chưa uống thuốc.”

Trì Cảnh miễn cưỡng cười lên, không trả lời, nhưng ai nấy đều hiểu việc gì đang xảy ra.

Tô Lương nói, “Anh gửi địa chủ nhà qua cho tôi, tôi mua thuốc, rồi đem qua cho anh, bị bệnh thì phải uống thuốc, không thì sẽ rất khó chịu.”

Trì Cảnh do dự một lúc, cuối cùng cũng đành nói địa chỉ nhà mình cho cô biết.

Thật sự anh đang rất khó chịu, cả người cứ lờ đờ.

Sau đó Tô Lương cúp máy, Trì Cảnh đặt điện thoại sang bên cạnh, dựa người vào sofa nhắm mắt lại.

Qua một lúc lâu anh vẫn không ngủ được, cứ như vậy đến khi Tô Lương gõ cửa, anh mới tỉnh lại.

Trì Cảnh từ sofa đứng dậy, đi qua mở cửa cho Tô Lương, chỉ có khoảng cách vài bước chân vậy mà anh lại đi đến cả người ra đầy mồ hôi.

Cũng đâu phải Trì Cảnh chưa từng bị cảm qua, nhưng nhớ là trước kia bản thân mình chưa bao giờ khó chịu như vậy.

Sau khi mở cửa anh chống tay cạnh cửa hít thở nặng nề vài lần.

Tô Lương nhìn anh như vậy đã biết ngay anh đã khó chịu đến mức nào.

Cô bước vào nhà, thay giày, trên tay cầm một số đồ đạc, quay người đi đến sofa trước, đặt mọi thứ bên bàn trà.

Cô hỏi Trì Cảnh, “Anh vẫn chưa ăn cơm đúng không? Hay là tôi nấu gì đó cho anh ăn trước nhé, những loại thuốc này đều phải uống sau khi ăn, nếu không dạ dày của anh sẽ rất khó chịu.”

Lúc này Trì Cảnh mới chú ý đến việc Tô Lương không chỉ mua thuốc, còn mua thêm một số nguyên liệu nấu ăn đến.

Anh thực sự không còn sức nữa rồi, dựa vào tủ giày ôm chặt cánh tay nhìn Tô Lương, “Cô tiên ốc à?”

Tô Lương cười, còn có thể nói đùa được, xem ra tình trạng của Trì Cảnh cũng không đến nỗi gọi là tệ lắm.

Cô quay người đi về phía nhà bếp, “Anh đi nghỉ một lúc trước đi, tôi cố gắng làm đơn giản nhất hết sức có thể.”

Thật ra cô cũng không mua nhiều đồ cho lắm, mua một miếng thịt, một ít rau cải, cũng không chắc là nhà Trì Cảnh có gạo không, cô lại mua thêm một ít gạo.

Thật ra lúc trưa tan ca cô đã do dự một lúc, rốt cuộc có nên đến không.

Nói thẳng ra cô nam quả nữ, nếu như cô quá ân cần, cũng có gì đó không đúng lắm.

Nhưng hôm nay nghe thấy giọng điệu của Trì Cảnh trong điện thoại là đã có thể cảm nhận được tình trạng của anh có lẽ không tốt lắm, nếu như không quan tâm anh, trong lòng Tô Lương lại không chịu được.

Nếu như cô không biết việc này thì không có gì, nhưng biết lại giả vờ như không biết, cô lại làm không được.

Lúc trước Trì Cảnh giúp cố nhiều như vậy, cô lại không phải là người không có lương tâm, cứ mãi nghĩ muốn báo đáp lại một ít.

Tô Lương đi đến nhà bếp, hôm qua Trì Cảnh có sử dụng qua nhà bếp, nhưng vẫn chưa dọn dẹp.

Tô Lương nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp qua loa, sau đó vo gạo nấu cháo, cô còn mua thêm một con cá đuối, dự định làm với dầu hành.

Cô bận rộn ở trong bếp, Trì Cảnh đi đến bên sofa ngồi xuống, mở những thứ thuốc cô mua đến xem một lượt.

Bởi vì Tô Lương không biết rõ tình trạng của Trì Cảnh, cho nên thuốc mua cũng đầy đủ lắm, có thuốc cảm, thuốc hạ sốt, thuốc ho, ngay cả thuốc dạ dày cũng mua luôn.

Trì Cảnh xem qua một lượt, đặt xuống rồi lại ngồi trên sofa đợi một lúc.

Anh nghe thấy âm thanh rửa rau và cắt thức ăn trong bếp, loại cảm giác này khiến anh cảm thấy rất mới lạ mà chính anh cũng không thể giải thích được.

Vốn dĩ sự khó chịu trong người đã bớt đi vài phần, anh đợi một lúc rồi nén sự khó chịu lại, đứng trước cửa nhà bếp nhìn Tô Lương.

Tô Lương bị Trì Cảnh nhìn đến có hơi không tự nhiên, cô vừa làm những việc trên tay, vừa nói, “Anh có thể đi nghỉ ngơi một lát trước, cháo nấu rất nhanh chín thôi, cá cũng rất dễ làm, một lát là có thể ăn rồi.”

Ở bên kia cô còn đang nấu nước, lúc nói chuyện vừa đúng lúc nước sôi, Tô Lương bước đến lấy thuốc qua hỏi một chút về tình trạng của Trì Cảnh, xem thử nên cho anh uống thuốc gì.

Trì Cảnh cũng không hình dung ra được cảm giác bây giờ của bản thân mình, dù sao cũng rất khó chịu, cả người đều không thoải mái.

Tô Lương do dự một lúc, vẫn đi đến đó, đưa tay lên đặt lên trán của Trì Cảnh, cảm nhận một lát.

Trì Cảnh không hề có triệu chứng phát sốt, ngược lại nhiệt độ còn hơi thấp.

Tô Lương bèn tìm hai gói thuốc ra, “Có lẽ là cảm thông thường mà thôi, thuốc tiêu đờm vẫn nên uống một chút, bệnh cảm sẽ nhanh khỏi hơn, chỉ hai thứ này thôi vậy.”

Cô đem thuốc đến, sau đó rót nước ấm ra, “Anh uống ít nước ấm trước đi, cháo một lát nữa là chín rồi, ăn cháo rồi uống thuốc.”

Trì Cảnh đem ly nước bưng đến rồi dựa vào khung cửa, vừa nhìn theo Tô Lương vừa nhấp môi từng ngụm nhỏ.

Nước ấm trôi xuống bụng, đừng nói, nó làm anh thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất là làm ấm dạ dày.

Tô Lương đem cá bỏ vào nồi hấp một lúc, sau đó bắt đầu làm gia vị của dầu hành.

Trì Cảnh nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau đột nhiên bật cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận