Người mà Trì Cảnh có thể hỏi giúp thì chỉ có thể là Cố Tư mà thôi. Chỉ có Cố Tư mới biết rõ.
Anh và Cố Tư đã không còn liên lạc trong một thời gian dài. Bởi vì anh chuyển ra ngoài ở và hai người cũng không có nhiều cơ hội để gặp mặt nhiều hơn.
Nhưng Tô Lương hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Nếu như anh không giúp đỡ, thì sẽ rất áy náy trong lòng.
Vì vậy trong lòng anh đã quyết định. Khi nào về nhà cũ để gặp mặt với Cố Tư, và muốn hỏi cô ấy mở tiệm cần chú ý những chuyện gì.
Tô Lương không biết Trì Cảnh đang nghĩ gì. Cô chỉ tính toán những suy nghĩ trong lòng cô mà thôi.
Rõ ràng Trì Cảnh đã hiểu lầm cô với Ôn Minh Khải. Tuy rằng sự hiểu lầm này không ảnh hưởng gì đến Tô Lương lắm, nhưng trong lòng cô đúng thật có chút gì đó không thoải mái.
Tô Lương luôn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng chuyện này với Trì Cảnh.
Nhưng cụ thể phải giải thích như thế nào thì bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra đươc. Nếu như đột ngột nhắc đến chuyện này thì có vẻ hơi bị hời hợt rồi.
Cả hai người đều có suy nghĩ riêng. Một bên vừa ăn vừa nói chuyện cộng thêm có nhiều việc trong lòng cần suy nghĩ, vậy nên thời gian của bữa ăn này trôi qua rất nhanh.
Sau khi dùng bữa, Trì Cảnh thanh toán tiền, hai người bước ra khỏi nhà hàng.
Tô Lương còn quay đầu lại nói với Trì Cảnh, bảo anh khi về nhà đừng quên uống thuốc.
Cô còn nói đừng thấy trước đây chưa có triệu chứng gì nhưng mà chắc là con virus cũng chưa được tiêu trừ hết đâu. Khi về hãy nhớ uống thuốc đúng giờ, có như thế này mai mới có thể hoàn toàn hồi phục được.
Trì Cảnh còn chưa trả lời lại những lời nhắc của Tô Lương. Ở bên canh đã có người lên tiếng, “A Lương, thì ra hai người vẫn chưa đi à.”
Tô Lương bị âm thanh của người này làm cho giật mình, theo phản xạ cô lùi đi mấy bước.
Cô quay đầu nhìn sang, người đứng cách đó không xa là Ôn Minh Khải. Bên cạnh Ôn Minh Khải còn có bạn bè của anh ta.
Nhìn tình huống như vậy chắc là bọn họ chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi.
Trì Cảnh quay đầu nhìn sang. Trong ánh mắt của anh đầy sự nghi hoặc.
Ôn Minh Khải là một người khá tử tế, và anh ấy trông hơi tử tế một cách khó hiểu. Cũng chính bởi sự tử tế đó của anh nên anh mới được lòng của người khác như vậy.
Ấn tượng đầu tiên của Trì Cảnh đối với anh ta vẫn không tồi.
Sau đó, Ôn Minh Khải nhìn về hướng của Trì Cảnh, và anh ấy gật đầu với Trì Cảnh.
Sau đó anh ta nói với Tô Lương, “Tôi mới ăn xong với bạn, tôi còn tưởng hai người đã về từ sớm rồi nữa chứ.”
Tô Lương nói: “Chúng tôi cũng vừa ăn xong thôi.”
Ôn Minh Khải gật đầu, “Hai người đi về bằng gì vậy? Có cần tôi lái xe đưa hai người về không?”
Tô Lương liếc nhìn Trì Cảnh, nhưng Trì Cảnh không nói gì. Tô Lương do dự vài giây rồi mới nói: “Không cần đâu. Tôi và bạn của tôi còn có chút chuyện. Vậy nên bây giờ vẫn chưa đi về.”
Ôn Minh Khải ừ một tiếng. Sau đó anh liền nói được, và lại biểu ý một chút với Trì Cảnh. Tiếp đó anh liền cùng bạn mình rời khỏi chỗ đó.
Chờ bóng dáng Ôn Minh Khải biến mất, Trì Cảnh mới mỉm cười, giọng điệu có chút chế giễu, “Tại sao tôi lại cảm thấy anh Ôn này là cố ý đứng đây để đợi thế nhỉ?”
Tô Lương biết ý của Trì Cảnh, cô chậc chậc vài tiếng, “Anh đừng nghĩ bậy bạ nữa. Anh có thời gian thì hãy quan tâm bản thân mình nhiều hơn đi, hãy nghĩ xem cách nào có thể tìm được bạn gái đi.”
Trì Cảnh bật cười khi cô ấy nói điều này, “Được, được, được rồi. Tôi không nói nữa. Cô cũng biết cách để nói lại tôi rồi nhỉ. “
Sau đó cả hai lên xe của Trì Cảnh, mặc dù Tô Lương đã nói với Ôn Minh Khải rằng cô ấy có bận công chuyện khác với Trì Cảnh. Nhưng Trì Cảnh có thể nghe ra rằng cô ấy đang từ chối khéo đề nghị của Ôn Minh Khải.
Trì Cảnh lái xe đưa Tô Lương về nhà và đến chỗ cổng khu chung cư. Tô Lương đang định cởi dây an toàn ra, vừa định đi xuống, Trì Cảnh đột nhiên nói: “Thật ra để anh Ôn đưa cô về cũng tốt đấy. Như thế này thì cô sẽ có cơ hội tiếp xúc xem thử anh ta là người như thế nào. “
Động tác của Tô Lương chậm lại một chút, không biết tại sao trong lòng lại có chút khó chịu.
Cô đã giải thích rõ ràng với Trì Cảnh rằng cô và Ôn Minh Khải không có chuyện gì. Nhưng mà có vẻ Trì Cảnh rất thích tác hợp cho hai người họ.
Cảm giác này có thể giống như việc Trì Cảnh bị giục kết hôn vậy. Bởi vì tính chất hai chuyện này cũng tương đồng nhau thôi.
Cô không có bất kỳ suy nghĩ nào về Ôn Minh Khải. Còn về việc người khác cứ châm chọc cô và Ôn Minh Khải thì sẽ khiến trong lòng cô sẽ sinh ra cảm giác phản kháng và chán nản.
Dù cho trong lòng của Tô Lương có khó chịu nhưng cô không có cách nào nổi giận với Trì Cảnh, hoặc là biểu đạt ra điều mà mình không hài lòng.
Thật ra mà nói, một là bởi vì hai người còn chưa tới mức đó. Cho dù cô có thân thiết với Trì Cảnh đến đâu, thì giữa cô và anh ta vẫn có một chút khoảng cách.
Một điểm khác cũng là quan trọng nhất, Trì Cảnh là sếp của cô, cô không dám tùy tiện phát hỏa với Trì Cảnh. Cũng chính bởi những điều ấy mà cô không dám làm ra chuyện vượt giới hạn với Trì Cảnh. Cô biết một khi tiến tới một bước nữa thì mọi chuyện sẽ bị đẩy đến bước đường khó xử vô cùng.
Nếu như cô mà nghĩ ra được trăm ngàn lý do đi chăng nữa thì cuộc sống bây giờ của cô đều là Trì Cảnh cho cô. Tô Lương biết gì thì biết nhưng cô vẫn rất biết điều.
Tô Lương mím miệng suy nghĩ một hồi, đột nhiên gật đầu phù hợp với ý của Trì Cảnh, “Không vấn đề gì cả. Nếu tôi muốn tìm hiểu anh Ôn thì sau này sẽ có cơ hội. Một lát nữa tôi sẽ gửi cho anh ấy một tin nhắn là được rồi. “
Nói xong, cô vẫn cười: “Lúc trước, may mắn tôi không bị người khác thúc giục việc kết hôn. Không ngờ chưa vui mừng được ba giây thì anh Trì đã giả vờ làm phụ huynh tôi để thúc giục việc này rồi. “
Trì Cảnh suy nghĩ một hồi, cười thành tiếng, “Có lẽ tôi thường xuyên bị thúc giục, vậy nên tâm lý có chút mất cân bằng.”
Tô Lương ừ một tiếng, cô cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, “Lúc về nhớ ăn thứ gì đấy rồi hãy uống thuốc đầy đủ vào. Trên đường đi về anh nhớ chú ý an toàn đấy.”
Nói xong cô đẩy cửa bước xuống xe. Sau khi xuống xe cô đứng lại đợi một chút.
Cô vẫy vẫy tay với xe của Trì Cảnh. Sau đó, Trì Cảnh lái xe đi, Tô Lương cũng quay người đi vào khu chung cư.
Đi được một đoạn, cô mới thở dài một hơi. Trong lòng cô có rất nhiều suy nghĩ, cô rất loạn không biết suy nghĩ cái gì cho phải nữa. Mối quan hệ giữa cô và Trì Cảnh đúng chỉ là một dấu chấm hỏi mà thôi.
Trong lòng cô có chút bướng bỉnh, không biết vì cái gì mà bướng bỉnh mà trong lòng đột nhiên khó chịu.
Tô Lương trở về nhà, thì Tô Mẫn đã ở nhà rồi, cô ấy khoanh chân ngồi trên sô pha xem ti vi.
Nhìn thấy Tô Lương trở về nhà, Tô Mẫn chỉ liếc mắt một cái nhìn, sau đó cô nói với Tô Lương: “Em tăng ca đến giờ này luôn à.”
Tô Lương mơ hồ dạ một tiếng. Sau đó Tô Mẫn lại nói: “Hôm nay anh Ôn gọi điện thoại cho chị hỏi em có bận hay không. Chị chỉ trảlời cho anh ta một câu là em có bận một chút việc. Anh ấy cũng không nói cái gì nữa, nhưng chị cảm giác hình như anh ta muốn hẹn em đi đấy thì phải. “
Cô không ngờ rằng Ôn Minh Khải cũng gọi cho Tô Mẫn để hỏi về tình hình của mình.
Tô Lương vốn dĩ muốn trở về phòng, nhưng nghe xong lời nói của Tô Mẫn, cô liền quay người ngồi xuống bên cạnh chị ấy, “Chị thấy con người của anh Ôn như thế nào?”
Tô Mẫn có chút kinh ngạc khi Tô Lương hỏi như vậy, cô quay đầu nhìn Tô Lương, “Làm sao vậy? Tại sao lại đột nhiên hỏi về anh ta chứ? “
Dù cho cô đã cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, nhưng mà vẫn mang theo một chút ý nhiều chuyện gì đó.
Tô Lương nhìn chằm chằm vào ti vi, “Hôm nay em có tăng ca làm thêm. Sau đó có đi ăn với anh Trì một bữa, vừa hay lại gặp anh Ôn ở đó. Vừa mới gặp mặt thôi nhưng anh Trì lại thấy anh Ôn cũng không tồi. Ai cũng cảm thấy anh ấy tốt cả, chắc là con người anh ấy tốt thật đấy. “
Tô Mẫn có chút kinh ngạc, “Em đi ăn với anh Trì xong thì gặp được anh Ôn à? Sao lại trùng hợp như vậy nhỉ?”
Sau đó, cô ấy đột nhiên cười lớn lên, hoàn toàn không che giấu đi tính cách nhiều chuyện của mình, “Sau đó thì sao, sau đó thì sao nữa hả? Hai người có nói chuyện gì không? Có nói cái gì nữa không, khi gặp nhau thì thái độ của hai người họ như thế nào hả? “
Tô Lương nhíu mày, “Em nhắc nhở chị nhé, chị đừng nghĩ tới những cái không thuộc về chúng ta nữa. Hai chúng em cũng không có quan hệ gì cả. Cho dù có gặp mặt nhau thì cũng không phải là chuyện gì to tát cả. Chị đừng có suy diễn những thứ sai lệch đấy nhé. “