Ngày hôm sau Tô Lương thức dậy tương đối sớm, Tô Mẫn cũng dậy khá sớm, còn dọn dẹp ăn mặc một lượt, nhìn dáng vẻ này của cô chính là muốn ra ngoài.
Hai người chạm mặt nhau ở trong phòng khách, Tô Lương liền hỏi: “Tính chất công việc hôm nay chị đi xem là như thế nào vậy?”
Tô Mẫn nói: “Hình như là người thân của A Húc mở một công ty nhỏ, nghe nói quy mô cũng không lớn, nhân viên trong đó cũng không nhiều, thiếu một người xử lý văn kiện, A Húc nói công việc không mệt rất nhẹ nhàng, chị đến đó xem trước thử, nếu không phù hợp chị cũng không miễn cưỡng bản thân mình.”
Tô Lương “ừ” một tiếng: “Vâng, xem xong thì gọi điện thoại nói cho em biết với.”
Tô Mẫn đồng ý, hai người không ăn sáng ở nhà, cùng nhau đi ra ngoài, sau khi ăn sáng xong ở quầy điểm tâm ở ngoài chung cư thì mỗi người một ngả.
Tô Lương đón xe đến công ty, lúc cô đến công ty vẫn còn khá sớm, trong công ty không có mấy người.
Cô trở về văn phòng trước, một số công việc còn lại ngày hôm qua, lúc này vừa đúng lúc để giải quyết.
Tô Lương ở đây chuyên tâm làm việc, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Người đi vào là Trì Cảnh, trong tay Trì Cảnh bưng một cốc cafe, đi đến đặt lên bàn làm việc của Tô Lương: “Đoán là cô đã đến rồi.”
Lúc này Tô Lương mới hoàn lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Trì Cảnh, sau đó nói: “Thời gian vẫn còn sớm, tại sao anh cũng đến sớm như vậy, sức khỏe đều tốt chứ?”
Trì Cảnh “ừ” một tiếng: “Có thể là hôm qua ngủ tương đối nhiều, nên sáng hôm nay dậy khá sớm, cũng liền dọn dẹp rồi đi đến.”
Nói xong anh xoay người đi ra ngoài: “Cô làm việc đi, tôi cũng không có việc gì, chỉ là mua nhiều hơn một ly ở quán cafe dưới lầu, nên đem đến cho cô.”
Tô Lương mỉm chười không nói gì, đợi Trì Cảnh đi ra ngoài, cô mở nắp cốc cafe ra uống một ngụm, độ ấm vừa vặn.
Sau khi uống xong, cô thở dài.
Chính là như vậy, thực sự như vậy cũng khá tốt, những việc xoắn xuýt đêm hôm qua, lúc này dường như cũng nên nghĩ thoáng.
Cô trải qua cuộc sống của mình dường như cái gì cũng đều mạnh mẽ, những chuyện ngổn ngang kia thực sự là không cần thiết tiêu hao quá nhiều tâm tư suy nghĩ, dù sao dựa theo tình hình trước mắt của cô, suy nghĩ bao nhiêu cũng không nghĩ được cách giải quyết, vậy thì không bằng dứt khoát khỏi suy nghĩ.
Phương pháp đà điểu* giải quyết của Tô Lương ngược lại khiến cho nội tâm của cô yên ổn hơn rất nhiều.
(Phương pháp đà điểu*: thường dùng để chỉ những người không dám đối diện với khó khăn, giống như con đà điểu vùi đầu xuống cát, đợi nguy hiểm qua đi)
Cả buổi sáng cô cũng không nghĩ những chuyện đó nữa, chỉ chuyên tâm làm việc của mình.
Công việc của trợ lý hai cô gần như có thể tiếp nhận được, cho nên trợ lý thứ hai không ngừng khen cô: “Khả năng học tập và tiếp thu của Tiểu Tô thực sự rất giỏi, không ngờ cô nhanh như vậy đã thuận lợi toàn bộ công việc, những trợ lý trước đó chúng tôi tuyển, tự tay tôi chỉ cho bọn họ cũng không giải quyết thuận lợi được.”
Tô Lương nhìn ra được sự vui vẻ của trợ lý thứ hai, hai người lại trao đổi với nhau một chút, dường như tất cả công việc trước đó trong tay của trợ lý thứ hai đều chuyển hết qua cho Tô Lương.
Sắp đến buổi trưa, nhân sự bên kia lại tìm đến Tô Lương, xác định lại với cô về vị trí tiền lương.
Có lẽ cũng chỉ là do nội dung công việc hiện tại của cô khác với trước đây, lại nói đến hồ sơ, cho nên khoản đãi ngộ tiền lương này nhất định cũng phải đề cập.
Tô Lương không rõ chuyện này có phải là do Trì Cảnh căn dặn với bên nhân sự trước hay không.
Theo lý mà nói cô còn làm việc chưa được một tháng, bình thường thì sự đãi ngộ về tiền lương không thể nhanh đến như vậy.
Dù thế nào cũng có lẽ là đề cập hồ sơ vào tháng sau, nhưng tháng này đã trực tiếp nhắc đến, cô cảm thấy mình như là chiếm ánh sáng của Trì Cảnh.
Tô Lương đợi đến trưa tan làm, vốn dĩ còn muốn nói với Trì Cảnh về chuyện tiền lương của mình, kết quả vừa mới đi ra khỏi văn phòng, điện thoại trong túi reng lên trước.
Cô lấy ra xem, là Ôn Minh Khải gọi điện thoại đến.
Hôm nay Tô Lương bận rộn quên luôn việc hẹn Ôn Minh Khải ăn trưa, bây giờ nhìn thấy điện thoại Ôn Minh Khải gọi đến, cô mới nhớ ra.
Cô trực tiếp nghe máy: “Anh Ôn.”
Ôn Minh Khải “ừ” một tiếng: “Tôi đã ở cổng công ty cô rồi, nói với cô một tiếng, nếu chỗ cô còn bận thì cô cứ làm trước đi, tôi ở bên ngoài đợi cô.”
Tô Lương nhanh chóng nói: “Tôi cũng không bận, tôi đều đã làm xong hết rồi, vừa đúng lúc muốn đi ra ngoài, anh đợi tôi một chút, tôi ra ngay bây giờ.”
Cô nói xong vừa đúng lúc đi đến cửa văn phòng của Trì Cảnh, cửa văn phòng cũng tức thời mở ra, Trì Cảnh từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy Tô Lương anh ngây người, nhanh chóng hỏi: “Buổi trưa có hẹn không? Nếu không thì cùng nhau ăn cơm đi.”
Tô Lương có chút bất lực: “Trưa hôm nay tôi thực sự không có thời gian, đã hẹn với người khác rồi.”
Trì Cảnh cũng không cảm thấy gì, gật đầu: “Không sao, vậy mình tôi cũng được.”
Hai người cùng nhau đi xuống lầu, lúc đi vào thang máy, Tô Lương nói Trì Cảnh về việc tăng lương của mình.
Trì Cảnh rõ ràng là biết chuyện này, anh nói với Tô Lương: “Làm việc chăm chỉ, về sau vẫn sẽ có lúc tăng lên nữa.”
Tô Lương mỉm cười: “Được, tôi biết rồi.”
Thực sự nói thật, cho dù nói không gian làm việc hiện tại của cô đã ngừng phát triển, nửa đời sau chỉ có thể làm công việc này, kiếm được mức lương cao như vậy, cô cũng đã thỏa mãn rồi.
Từ công ty đi ra, Tô Lương vừa nhìn đã nhìn thấy Ôn Minh Khải.
Xe Ôn Minh Khải dừng ở bên cạnh, anh ta đứng ở bên cạnh cửa xe, hai tay đút vào túi.
Ôn Minh Khải cũng ngay tức khắc nhìn thấy Tô Lương, đưa tay ra vẫy với cô: “Ở đây.”
Anh ta vừa nói xong như vậy, Trì Cảnh cũng nhìn thấy Ôn Minh Khải, anh hơi ngạc nhiên, trực tiếp lầm bầm một câu: “Hóa ra người cô hẹn là Anh Ôn.”
Tô Lương ngay lập tức nhớ lại những lời Trì Cảnh nói đem hôm qua trong xe của anh.
Biểu cảm của cô không có gì chột dạ, cũng không có gì xấu hộ: “Chị tôi cũng nói con người anh Ôn khá tốt, mọi người đều cam thấy anh ta tốt, vậy thì có lẽ anh ta thật sự rất tốt, tôi muốn thử xem sao.”
Trì Cảnh cười, trên mặt không nhìn ra vấn đề gì: “Có thể, có thông tin gì tốt nhớ thông báo cho tôi biết với.”
Tô Lương nói được, sau đó xoay người đi về phía xe Ôn Minh Khải.
Ôn Minh Khải còn gật đầu chào Trì Cảnh một cái, đợi Tô Lương đi đến trước mặt mình, anh ta đi vòng qua đầu xe giúp cô mở cửa: “Có muốn đi đến nhà hàng nào không, bữa cơm trưa hôm nay nghe theo cô.”
Đợi khi Ôn Minh Khải lên xe rồi, Tô Lương mới mở miệng nói: “Tôi thế nào cũng được, tôi không kén chọn, anh có kiêng ăn gì không?”
Ôn Minh Khải khởi động xe: “Tôi cũng không, con người tôi ở phương diện ăn uống cũng không quá chú trọng.”
Điểm này cũng khá giống với Tô Lương, Tô Lương là bởi vì sự túng thiếu cuộc sống trước đây, vậy nên không già mồm, có thể ăn no mà có dinh dưỡng là được rồi.
Cô không có yêu cầu gì, vậy nên Ôn Minh Khải cũng dẫn Tô Lương đến nhà hàng mà mình chọn.
Xe lái ra ngoài được một đoạn, Tô Lương nhìn từ trong gương chiếu hậu, xe của Trì Cảnh vẫn dừng ở trước công ty, anh đã vào trong xe rồi, không biết là đang làm cái gì, xe vẫn lề mề không khởi động.
Ngụm khí đè nén trong lòng Tô Lương, dường như đã vơi đi một chút.
Trì Cảnh ở trong xe bên kia đang nghe điện thoại, là điện thoại của bà hai gọi đến, hỏi anh trưa nay có việc hay không, nếu không thì về nhà tổ ăn cơm.
Trì Cảnh đang không biết buổi trưa nên đi đâu, nhân tiện cũng đồng ý với bà hai.
Trong điện thoại không nói mấy câu, sau khi cúp điện thoại Trì Cảnh quay đầu nhìn về hướng xe Ôn Khải Minh dần dần mất hút.
Sau một lúc lâu anh bật cười.
Tô Lương trước đó vẫn luôn không cầu không mong, cả người đặc biệt lãnh đạm, thiếu một chút khói lửa.
Nếu như có thể có bạn trai, dần dần mở nội tâm, có thể cuộc sống của cô sẽ càng thoải mái hơn.
Trì Cảnh hi vọng nhìn thấy cuộc sống của Tô Lương càng lúc càng tốt hơn.
Anh cũng mong nhìn thấy bên cạnh Tô Lương có người yêu thương cô hiểu cô.
Chiếc xe hoàn toàn biến mất, Trì Cảnh thu hồi ánh mắt, khởi động xe mình, lái vô lăng về hướng nhà tổ.