Bà hai cũng suy nghĩ thật xa xôi, họp phụ huynh cũng xuất hiện.
Trì Cảnh không nói gì, trực tiếp đi ra khỏi nhà, lúc đi đến bãi đậu xe, đi ngang qua qua vườn hoa lần nữa.
Cố Tư vẫn còn ở trong vườn hoa, không chỉ là cô ôm đứa bé, mà Trì Uyên cũng đã đến.
Một nhà ba người bọn họ, khung cảnh trông thực sự ấm áp.
Cố Tư đang ôm đứa bé, Trì Uyên ở bên cạnh ôm Cố Tư, mà không biết đang nói cái gì, hai người đều nở một nụ cười trên môi.
Từ vườn hoa đi ngang qua, mọi người nhất định là phải chạm mặt nhau.
Thái độ Trì Uyên đối với Trì Cảnh vẫn khá tốt, nói một câu: “A Cảnh về rồi à.”
Trì Cảnh không đi qua nói chuyện với Trì Uyên, chỉ gật gật đầu với anh.
Trì Uyên cũng mỉm cười với anh, sau đó thu hồi ánh mắt.
Quan hệ anh em hai người bọn họ vẫn không thân mật, khả năng cũng là do nhà họ vẫn luôn lấy Trì Uyên so sánh với Trì Cảnh.
Sau đó Trì Cảnh lên xe của mình, khi xe vừa lái ra ngoài, anh liếc nhìn về phía vườn hoa.
Cố Tư và Trì Uyên dựa vào, đứa nhỏ ở giữa bọn họ, không phải không nói, cảnh tượng như vậy thực sự khiến cho người khác ngưỡng mộ.
Trong nháy mắt Trì Cảnh hơi động tâm, cảm thấy tìm bạn gái kết hôn dường như cũng khá tốt.
Nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là trong nháy mắt như vậy, nếu sau khi kết hôn giống như bà hai và ông hai, không có việc gì ầm ĩ cả ngày cãi nhau, vậy còn không bằng anh sống một mình.
Trì Cảnh lái xe về công ty, đi lên lầu trở về văn phòng, lúc gần đến cửa anh không nhịn được, ánh mắt dời về văn phòng Tô Lương xem thử.
Văn phòng Tô Lương vẫn đang đóng, cũng không biết cô đã về hay chưa.
Sau khi Trì Cảnh về văn phòng ngồi xuống trước, trì hoãn một chút, anh xử lý văn kiện ở trên bàn.
Hai ngày nay hơi nhiều việc, tiếp theo đoán chừng sẽ phải bận rộn.
Cửa văn phòng anh đang mở, có người nào đi ngang qua cửa đều có thể nhìn thấy được.
Nhưng ngồi ở đây nhìn một lúc, cũng không nhìn thấy Tô Lương đi qua.
Nhìn thời gian, cách thời gian làm việc buổi chiều cũng không bao nhiêu, Trì Cảnh chần chừ một lúc, vẫn là đứng dậy di về hướng văn phòng Tô Lương.
Thực sự Tô Lương đã sớm trở về văn phòng rồi, bữa cơm này của cô và Ôn Mạnh Khải cũng không lâu, chủ yếu là có liên quan đến chính cô, tính tình của cô không quá thân thiện, không có nhiều lời phải nói.
Vốn dĩ Ôn Minh Khải còn dự định dẫn cô đi dạo xung quanh, nói là xem thử có cửa hàng nào trống hay không, đi qua xem thử địa điểm và trang trí như thế nào.
Nhưng cảm thấy Tô Lương cảm thấy hơi bất tiện, trong tiềm thức của cô vẫn chưa cảm thấy Ôn Minh Khải là bạn của mình.
Cùng với một người xa lạ hơi quen thuộc như vậy đi dạo đó đây, cô thực sự không thể thoải mái được.
Vậy nên cô viện cớ nói là công ty có một chút việc, cũng liền đi về sớm.
Lúc Trì Cảnh đẩy cửa văn phòng Tô Lương, Tô lương đang xét duyệt văn kiện, rất nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện anh đi vào.
Trì Cảnh cũng không đi qua chào Tô Lương ngay, anh trở tay đóng cửa lại, nhìn chằm chằm Tô Lương.
Có lẽ là ánh nắng tốt, cũng có lẽ là góc nhìn này khá tốt, cứ nhìn Tô Lương như vậy, cả người cô rõ ràng mềm mại, giống như đặc biệt dịu dàng.
Trì Cảnh nhìn một lúc, im lặng thở dài.
Cô gái như vậy, nếu như điều kiện gia cảnh tốt, đoán chừng sớm đã kết hôn sinh con rồi.
Cô vẫn luôn độc thân đến bây giờ, đơn giản cũng chính là nguồn gốc gia đình không như ý.
Trì Cảnh trong nháy mắt không nhịn được, hay nói là cảm thấy thương tiếc, anh đi về chỗ Tô Lương: “Nhanh như vậy đã về rồi à, tại sao buổi trưa không ở bên ngoài nhiều hơn một chút?”
Tô Lương bị giọng nói anh thình lình nói ra dọa cho giật mình: “Anh vào lúc nào vậy? Tại sao một chút tiếng động cũng không có?”
Trì Cảnh cũng bật cười: “Là do cô quá chuyên tâm, tôi ở bên cạnh đứng một lúc lâu rồi, cô cũng không phát hiện.”
Tô Lương đặt văn kiện trong tay xuống, cầm ly nước ở bên cạnh lên uống một ngụm: “Có hai phần tài liệu lúc sáng chưa phân loại, số liệu không rõ ràng, tôi tranh thủ đọc lại vào buổi trưa.”
Trì Cảnh không muốn cùng co nói chuyện công việc, kéo ghế ở phía trước bàn làm việc của cô ra ngồi xuống: “Tôi cứ nghĩ buổi hẹn hò lúc trưa của cô có lẽ sẽ rất lâu.”
Biểu cảm của Tô Lương hơi cứng lại, Trì Cảnh dùng từ hẹn hò này, khiến cho cô có chút không được thoải mái lắm.
Nhưng cô cũng không phản bác, gật gật đầu: “Chủ yếu là trong lòng vẫn treo chuyện công việc, nếu như là chạng vạng tối, có lẽ sẽ ở bên ngoài chơi một chuyến thật vui mới về nhà.”
Trì Cảnh “ừ” một tiếng, sau đó hỏi Tô Lương: “Như thế nào? Trưa nay vẫn thuận lợi chứ?”
Thực sự chỉ là ăn một bữa cơm, chỗ nào thuận lợi hay không thuận lợi mà nói.
Nhưng Tô Lương hiểu câu hỏi này của Trì Cảnh rốt cuộc là ý gì.
Cô vẫn như cũ có chút bài xích Trì Cảnh xen vào chuyện giữa mình và Ôn Minh Khải như vậy, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ gì.
Cô cười: “Anh Ôn là một người rất dịu dàng, lúc trưa cảm thấy ở chúng rất thoải mái, ánh mắt chị tôi nhìn người không tốt lắm, trước đó chị ấy nói con người anh Ôn khá tốt, tôi vẫn không tin lắn, bây giờ chứng minh sau khi trải qua một tên tra nam, ánh mắt chị ấy nhìn người cũng được tăng lên.”
Sau đó cô lại bổ sung thêm một câu: “Mà anh Trì nói anh ấy tốt, nhìn có vẻ thực sự không nhìn sai.”
Trì Cảnh mím môi nghĩ nghĩ rồi mới nói: “Nhưng cô cũng không cần bởi vì tôi thay anh ta nói vài lời tốt mà nhìn anh ta bằng con mắt khác, vẫn phải tự mình tiếp xúc xem thử, có người đàn ông cũng tương đối biết giả vờ, cô cần phải cảnh giác cao độ.”
Tô Lương gật gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Vốn dĩ Trì Cảnh còn muốn hỏi trưa hôm nay cô cùng Ôn Minh Khải làm cái gì, muốn biết sự tiến triển của hai người.
Trong tiềm thức của anh có chút suy nghĩ muốn kiểm tra giúp Tô Lương.
Có rất nhiều chuyện trong cuộc sống và công việc của Tô Lương dường như đều là do anh nhúng tay vào, anh hi vọng cuộc sống của cô gái này trải qua càng ngày càng tốt hơn, vì vậy ở trong phương diện tìm đàn ông này, anh cũng muốn giúp kiểm định.
Nhưng vẫn không đợi anh hỏi, cửa văn phòng lại bị người khác đẩy ra, người đi vào là trợ lý thứ hai.
Trong tay trợ lý thứ hai cầm văn kiện, có vẻ dường như hơi vội vàng, nhưng gấp như thế nào đi nữa, vừa vào cửa nhìn thấy hai người ở trong văn phòng, động tác cũng liền dừng lại.
Tô Lương cũng biết Trì Cảnh còn muốn hỏi chuyện cô và Ôn Minh Khải, ban đầu cô có chút kháng cự, hiện tại nhìn thấy trợ lý đến, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, đứng dậy: “Chị Uông, sao vậy? Văn kiện có vấn đề sao?”
Trợ lý thứ hai chần chừ một chút, vẫn nói: “Hai phần văn kiện này cần phải xử lý kĩ hơn một chút, bộ phận bên kia vừa mới báo cáo số liệu lên, thời gian hơi gấp, cô xem thử buổi chiều có thể ưu tiên xử lý phần này trước không?”
Nói như vậy xong, cô đi qua đưa văn kiện cho Tô Lương.
Trì Cảnh thấy vậy cũng liền đứng dậy: “Được rồi, cô ở đây vẫn còn việc, vậy thì cô làm trước đi, có chuyện gì buổi tối chúng ta tan làm rồi nói tiếp.”
Tô Lương gật đầu: “Được.”
Trì Cảnh xoay người đi ra khỏi văn phòng Tô Lương.
Đợi cửa văn phòng đóng lại lần nữa, trợ lý thứ hai chậc chậc, cô thấp giọng: “Quản lý nhỏ thật sự là, không có việc gì chạy đến chỗ của cô.”
Tô Lương nhận văn kiện, cúi đầu lật xem, chỉ nói công việc: “Chiều hôm nay tôi sẽ tranh thủ thống kê tất cả những cái này ra cho cô, nhưng tôi thấy những số liệu này hơi nhiều, tôi có thể vẫn phải xác minh độ chính xác lại một lần nữa, không chắc là trước khi tan làm có thể làm xong, khả năng phải tăng ca thêm một chút.”
Trợ lý nghe cô nói như vậy, cũng cất suy nghĩ bát quái của mình lại: “Được, tăng ca thêm một chút cũng được, tôi cũng phải tăng ca, việc hôm nay hơi nhiều.”
Đã nói xong như vậy, sau khi Tô Lương ngồi vào bàn làm việc liền bắt đầu làm việc ngay.
Trợ lý thứ hai nhìn chằm chằm cô, không có gì bát quái nữa, xoay người đi ra khỏi văn phòng cô.