Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Mấy ngày kế tiếp Tô Lương đều vô cùng bận rộn, bận tới mức ngay cả thời gian nói chuyện với Tô Mẫn cũng không có.

Mấy ngày nay Tô Lương cũng không chạm mặt Trì Cảnh, sau khi cô đi làm liền ngâm mình trong phòng làm việc, ăn cơm cũng là gọi đồ bên ngoài.

Tô Lương trực tiếp liên hệ với trợ lý, phần lớn công việc trực tiếp bàn giao cho trợ lý là được rồi.

Có một số công việc thật ra cần báo cáo với Trì Cảnh, nhưng cô cũng giao cho trợ lý.

Không thể nói cô đang cố ý trốn tránh Trì Cảnh được, nhưng cũng đúng là cô không muốn đụng mặt anh cho lắm.

Nhưng có vài lần Trì Cảnh trực tiếp đến phòng làm việc của Tô Lương.

Tô Lương cảm nhận được anh hẳn là có lời muốn nói với mình, nhưng cô vẫn luôn biểu hiện ra dáng vẻ rất bận rộn, đến cuối cùng Trì Cảnh cũng không nói gì khác.

Bận rộn như vậy sắp một tuần rồi, hạng mục trong tay cũng xem như là công tác chuẩn bị đều đã xong xuôi hết rồi.

Lúc sẩm tối Tô Lương thu xếp lại toàn bộ tài liệu tồn đọng rồi đưa cho trợ lý, sau đó quay về phòng làm việc vươn vai một cái.

Cô đã bận rộn cả một thời gian dài như vậy, cuối cùng cũng có thể rút ra một chút thời gian nghỉ ngơi.

Tô Lương lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Tô Mẫn, nói tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm.

Thời gian này cô luôn tăng ca, tối về Tô Mẫn cũng đã ngủ rồi, hai chị em ở cùng một nhà lại không gặp mặt nhau được.

Tô Lương cảm thấy rất có lỗi, Tô Mẫn vừa mới tìm được công việc, cô cũng chưa quan tâm công việc của chị ấy có thuận lợi hay không.

Kết quả điện thoại lấy ra còn chưa gọi đi, điện thoại nội bộ ở trên bàn làm việc đã reo lên.

Tô Lương vội vàng nghe điện thoại, là trợ lý, nhưng không nói vấn đề công việc, chỉ nói với cô tối nay có liên hoan.

Trợ lý nói là bọn họ đã bận rộn khoảng thời gian dài như vậy rồi, Trì Cảnh muốn chiêu đãi mọi người, cho nên tối nay anh mời khách, mang mọi người ra ngoài thả lỏng một chút.

Loại chuyện này Tô Lương khẳng định không thể từ chối, loại hoạt động tập thể này, mặc dù cô không muốn đi, cũng phải đi lộ mặt mới được.

Nếu tối nay có hoạt động, Tô Lương cũng không còn cách nào hẹn ăn cơm cùng Tô Mẫn.

Tô Lương để điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế.

Cách thời điểm tan làm không còn bao lâu nữa, cô cũng không bận việc gì, cả người vô cùng uể oải mà nghỉ ngơi.

Kết quả không bao lâu sau, điện thoại của cô liền vang lên.

Tô Lương chầm chậm lấy điện thoại tới nhìn lướt qua, là Ôn Minh Khải gọi điện thoại đến.

Mấy hôm nay Ôn Minh Khải gọi điện thoại cho cô vài lần, có lúc là hẹn ăn cơm, có lúc hẹn cô ra ngoài uống trà.

Cô đều dựa vào công việc của mình bận rộn mà làm lí do từ chối.

Nhưng quả thật là công việc của cô bận rộn, mặc dù Ôn Minh Khải đến chỗ Tô Mẫn chứng thực, cũng không bới móc ra được cái gì.

Tô Lương do dự một lát, cũng liền nghe điện thoại, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, nghiêm túc đoan trang: “Ngài Ôn.”

Ôn Minh Khải ừ một tiếng: “Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi hôm nay cô có bận hay không thôi. Tối nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không?”

Tô Lương giống như trước đây, giọng điệu tỏ vẻ có lỗi: “Hôm nay không có thời gian, gần đây đều quá bận rộn.”

Giọng điệu Ôn Minh Khải cũng không thay đổi: “Ừ, tôi nghe chị của cô nói rồi, chị cô cũng oán trách với tôi mấy câu, nói gần đây muốn nhìn mặt cô cũng khó. Mỗi ngày cô đều tăng ca, có điều công việc quan trọng, sức khỏe cũng không thể xem nhẹ được, nên nghỉ ngơi thì vẫn phải nghỉ ngơi.”

Nói xong câu này anh liền thở dài: “Nếu cô đã bận việc thì hôm khác lại hẹn đi. Để xem khi nào tôi may mắn, có thể đúng lúc gặp được thời gian cô không bận rộn.”

Tô Lương một mặt cảm thấy có lỗi, một mặt cũng cảm thấy có chút rối rắm.

Tối mấy hôm nay trước khi đi ngủ cô thường suy nghĩ đến chuyện của mình và Ôn Minh Khải.

Nói thật lòng hai người cũng không có chuyện gì, nhưng cô cảm thấy không thể để chuyện tiếp tục như thế này.

Cô cũng muốn tìm thời gian nói rõ với Ôn Minh Khải, nhưng cụ thể phải mở lời như thế nào, cái này cô vẫn chưa nghĩ rõ ràng.

Những lời trước đây Ôn Minh Khải nói với cô đều chỉ là ám chỉ, không hề nói rõ ràng.

Nếu như cô đứng ra mở miệng nói cái gì mà không thích người ta các thứ, không nói Ôn Minh Khải có cảm giác gì, bản thân cô cũng sẽ cảm thấy rất lúng túng.

Chuyện này Ôn Minh Khải không nói rõ ràng, cô đúng thật là không tiện nói lắm.

Cúp điện thoại với Ôn Minh Khải, Tô Lương để điện thoại vào trong túi, liền dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.

Ngồi như thế không bao lâu, cửa phòng làm việc bị ngưới ta đẩy ra, người đi vào là Trì Cảnh.

Tô Lương quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh Trì.”

Trì Cảnh gật đầu: “Cũng xem như là có thể thả lỏng một chút rồi.”

Tô Lương nói phải.

Trì Cảnh lập tức nói: “Có nơi nào đặc biệt muốn đi không? Thu thập ý kiến của cô, nếu như không có vậy thì liền để chúng ta bỏ phiếu quyết định.”

Lời nói này, giống như là đặt ý kiến của Tô Lương lên vị trí đầu tiên.

Tô Lương mỉm cười: “Tôi thế nào cũng được, mọi người muốn đi đâu thì đi đó, tôi không có ý kiến.”

Trì Cảnh dường như đã đoán trước được Tô Lương sẽ trả lời như vậy, anh đi đến kéo ra một cái ghế rồi ngồi xuống: “Cô luôn không có mong muốn gì như vậy, làm cho tôi cảm thấy giống như quá khắt khe với cô.”

Tô Lương không nhịn được bật cười: “Có cái gì khắt khe với không khắt khe chứ, tính cách của tôi chính là như vậy đó.”

Trì Cảnh suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Thời gian này vẫn luôn tăng ca, làm lỡ cô đi hẹn hò phải không?”

Cái gọi là hẹn hò của anh khẳng định chính là chỉ Tô Lương và Ôn Minh Khải.

Tô Lương theo lời nói của anh gật gật đầu: “Vẫn hẹn hò, gần đây tôi cũng chưa nói được mấy câu với chị của tôi, chị ấy cũng đi đến chỗ ngài Ôn oán trách.”

Trì Cảnh nhìn Tô Lương chằm chằm, sau một lúc lâu mới ừ một tiếng: “Đúng lúc ngày mai được nghỉ, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Bọn họ bận rộn tính ra cũng đã một tuần rồi, tăng cả một tuần, mọi người đều đã mệt mỏi, nếu như không phải kịp đến thứ bảy chủ nhật, thật ra Trì Cảnh cũng muốn cho mọi người trong văn phòng một ngày nghỉ.

Tô Lương hoạt động bả vai môt chút: “Chỉ là đúng lúc đến ngày nghỉ rồi, ngày mai chỉ muốn ngủ nướng một giấc.”

Trì Cảnh nhìn dáng vẻ của cô như vậy thì mỉm cười: “Cô vất vả rồi.”

Thật ra nào có cái gì vất vả hay không vất cả, mọi người đều lấy tiền làm việc, tất cả chỉ đều là bổn phận của mình.

Trì Cảnh ở đây chờ một lúc cũng liền rời đi, nói là hỏi người khác có nơi nào muốn đi hay không.

Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, Tô Lương mím môi, híp mắt nhìn về phía cánh cửa.

Có thể là một tuần không gặp nhau, những thứ không được tự nhiên không thoải mái trước đây, hiện giờ đã không còn nữa rồi.

Có suy nghĩ thông suốt, đột nhiên liền cảm thấy cái gì cũng không cần thiết phải tính toán nữa.

Cô vốn có loại cảm giác rất không rõ với Trì Cảnh, hiện tại cũng không còn nữa.

Cũng không biết Trì Cảnh thương lượng với người khác như thế nào, dù sao tan làm, cuối cùng mọi người cùng nhau đi đến nhà hàng.

Trợ lý đi đến tìm Tô Lương, ôm lấy cánh tay của cô; “Tiểu Tô, tôi không trở cô được, các đồng nghiệp khác đều không có xe, tôi chở bọn họ, cô khẳng định phải ngồi xe của giám đốc rồi.”

Tô Lương cũng không ngại ngùng, gật đầu: “Được rồi, thế thì tôi ngồi xe ngài Trì cũng được.”

Dù sao cũng không thể chỉ có một mình cô ở trên xe, đồng nghiệp khác khẳng định sẽ cùng đi, cũng không có gì lúng túng cả.

Trợ lý vỗ vỗ bả vai cô, nói ra một câu không rõ ràng: “Có điều Tiểu Tô, tôi còn có một câu muốn nhắc nhở cô, cô phải tinh mắt mới được, biết người nào mới là sự lựa chọn tốt hơn.”

Tô Lương thấy hơi kỳ lạ, chớp chớp mắt: “Sao thế, cô nói như vậy, giống như tôi đã làm sai chuyện gì đó rất quan trọng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui