Trợ lý thứ hai cười nhìn Tô Lương với vẻ mặt chỉ có thể không nói nên lời. “Tiểu Tô, cô tự mình nghĩ đi. Cô là một người thông minh, những chuyện như thế này chắc không cần tôi nhắc nhở đâu.”
Tô Lương nhíu mày, không hiểu có ý gì.
Tuy nhiên, người trợ giúp thứ hai không nói thêm câu nào, tình cờ là cửa phòng làm việc đang mở. Một đồng nghiệp đi ngang qua bên ngoài, và mời hai người họ cùng đi.
Tô Lương mím miệng, đi theo trợ lý thứ hai ra khỏi văn phòng.
Vừa bước ra, cô đã nhìn thấy Trì Cảnh.
Trì Cảnh đang đứng trên hành lang, một tay đang đút vào trong túi quần, nói chuyện với các đồng nghiệp khác.
Khi Tô Lương nhìn sang, Trì Cảnh cũng quay đầu nhìn sang, anh gật đầu với cô.
Các đồng nghiệp khác cũng nhìn theo hướng mà Trì Cảnh đang nhìn.
Không biết Tô Lương có phải là người nhạy cảm không, cô luôn cảm thấy ánh mắt những người đó nhìn mình mang theo vài phần giễu cợt và đàm tiếu.
Tô Lương lịch sự nhếch lên khóe miệng, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trở nên đơn giản tự nhiên.
Mọi người gần đến nơi rồi nên họ cùng nhau xuống dưới.
Hầu hết những đồng nghiệp này đều có ô tô, một số ít không có ô tô. Nếu như bình thường có mối quan hệ không tồi với những người đồng nghiệp khác thì có thể đi xe cùng với họ. Đúng thật là chưa có ai đi cùng Trì Cảnh cả.
Đương nhiên, anh không chủ động mời Tô Lương lên xe.
Tới cửa, mọi người gần như đã đi hết, Trì Cảnh quay đầu nhìn Tô Lương, “Đi thôi.”
Tô Lương hít một hơi thật sâu. Thực sự cô cũng có thể hiểu được ý của những người đồng nghiệp đó, bọn họ có ý gì.
Những người đó đúng thật muốn náo nhiệt thật. Không hỏi mọi chuyện rõ ràng mà chỉ muốn a dua với nhau mà thôi.
Tô Lương lên xe Trì Cảnh, thắt dây an toàn xong, Trì Cảnh quay đầu liếc nhìn cô một cái, sau đó anh khởi động xe.
Nhưng anh cũng đồng thời lên tiếng, “Cô sao vậy? Tôi cảm giác hình như cô có tâm sự gì đó thì phải. “
Tô Lương thấy ngạc nhiên trước lời nói của Trì Cảnh, “Tôi sao? Tôi có gì đâu, sao anh lại thấy tôi có tâm sự nhỉ. “
Trì Cảnh chậc chậc vài cái, “Tôi cảm thấy trong đoạn thời gian này cô có chút gì đó không đúng.”
Sau đó anh mỉm cười, “Có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi, cô không sao thì tốt.”
Tô Lương không nói gì nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lẽ ra cô không sao, nhưng hiện tại chính cô cũng có chút bối rối.
Xe chạy đến một hội quán trong trung tâm thành phố. Lúc trước, Tô Lương cũng đã từng đến đây, đây chỉ là một hội quán đơn giản mà thôi.
Trước đây cô đã đến đó khi giao lưu với quản lý của họ, và bọn họ đều có khoảng thời gian vui vẻ vào ngày hôm đó. Chỉ có Tô Lương là ngồi bên cạnh bọn họ từ đầu đến cuối như một người ngoài cuộc.
Cô có vẻ không thích những dịp này lắm.
Các đồng nghiệp khác đã gần đến nơi. Khi Tô Lương và Trì Cảnh xuống xe bước vào trong thì tình cờ gặp quản lý sảnh.
Người quản lý sảnh nhận ra Trì Cảnh và vội vàng bước đến chào.
Sau đó anh ta chuyển ánh mắt và rơi vào người Tô Lương. Đây là lần đầu tiên Tô Lương đến đây cùng Trì Cảnh, và người quản lý cũng không nhận ra Tô Lương.
Nhưng người quản lý vẫn cười, “Anh Trì đã lâu không đến đây.”
Trì Cảnh cũng cười nhẹ, “Gần đây tôi bận quá, công việc cũng vừa kết thúc. Có thời gian rảnh rổi mới đến đây để ủng hộ.”
Người quản lý cười và dẫn Trì Cảnh đi về phía thang máy.
Đi được vài bước, anh ta nói: “Đây là trợ lý của anh sao? Tôi nhớ trước đây người hay đi theo anh là một trợ lý nam mà. “
Trì Cảnh quay đầu lại liếc nhìn Tô Lương, sau đó ậm ừ nói: “Cô ấy vừa đến công ty của chúng tôi chưa được bao lâu.”
Cả ba người vào thang máy và đợi cửa thang máy đóng lại trước khi người quản lý nói đùa, “Tôi nghĩ đó là bạn gái của anh nữa. Vừa nãy tôi còn muốn chúc mừng anh nữa chứ.”
Tô Lương ở bên cạnh vẫn không nói gì. Cũng không biết trước đây Trì Cảnh đã đến đây bao nhiêu lần, không ngờ anh ấy lại có mối quan hệ tốt với quản lý chỗ này như vậy.
Trì Cảnh cười lơn, “Không có, không có. Tôi vẫn còn độc thân đây này. Không có ai để ý tôi cả.”
Giọng điệu của người quản lý thật có chút buồn cười, “Tiêu chuẩn của anh cao quá đây. Nếu như anh hạ thấp tiêu chuẩn của mình thì chắc sẽ có nhiều người vây quanh thôi.”
Trì Cảnh cũng không nói tiếp nữa, chỉ theo sau với hai tiếng cười khúc khích.
Chờ bọn họ đi vào phòng riêng, thì trong phòng mọi người cũng đến gần đủ.
Trì Cảnh phân phát thực đơn cho đồng nghiệp và yêu cầu họ gọi món. Hôm nay nhân dịp này, cộng thêm ngày nghỉ ngày mai, mọi người đều rất thư thái, nhất định phải uống một ly.
Trì Cảnh cũng có gọi thêm mấy chai rượu, anh ta liếc nhìn Tô Lương một cái, “Phái nữ thì uống gì nhỉ? Cũng uống rượu với chúng tôi phải không? “
Một số đồng nghiệp nữ không quan tâm lắm, có người nói: “Hôm nay cũng khá náo nhiệt nên uống vài ly cũng được đấy. Dù sao chồng tôi cũng cho phép uống rồi. Tối nay anh ấy sẽ đến đón tôi.”
Trợ lý thứ hai đột nhiên nói: “Uống rượu, uống rượu đi, chúng ta bận rộn một tuần. Khó khăn lắm chúng ta mới được nghỉ, ngày mai cũng không cần đi làm. Vậy nên đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, hôm nay chúng ta cứ vui vẻ lên đi mọi người ơi.”
Khi cô nói vậy, làm cho Tô Lương vốn dĩ muốn uống nước ép trái cây cũng không dám nói ra.
Ánh mắt Trì Cảnh vẫn rơi vào Tô Lương, hình như anh ấy cũng muốn nghe cô ấy muốn uống gì.
Tô Lương bất lực, chỉ có thể nói: “Vậy thì uống rượu đi.”
Khi cô ấy nói vậy, Trì Cảnh không gọi nước trái cây, và sau đó anh gọi hai loại rượu trái cây có độ cồn thấp.
Những người phụ nữ gọi đồ ăn trước, và những người đàn ông cười và bắt đầu nói đùa.
Có người cho rằng dạo này công việc bận quá, vợ thắc mắc không biết anh có quậy phá bên ngoài không, có hôm anh trực tiếp đụng vào công ty xem anh có tăng ca hay không nữa.
Có người bên cạnh vọng lại: “Vợ tôi không tìm đến công ty, nhưng cô ấy đột nhiên gửi cho tôi một video và yêu cầu tôi phải quay hết toàn cảnh của tôi cho cô ấy. Mọi người có thấy tôi là một ngươi thật thà hay không, sao cô ấy lại không tin tưởng tôi nhỉ. “
Có những người gần đó nói rằng sống độc thân là điều tốt và không ai quan tâm đến điều đó.
Thật ra đề tài của bọn họ cũng không có gì sai, nhưng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, đột nhiên có người quay đầu nhìn Tô Lương hỏi cô: “Trợ lý Tô, cô không về nhà cũng không có ai quản gì hết à. Không có người canh hay sao?. “
Tô Lương kinh ngạc, cô ngồi ở đó có chút thất thần. Bỗng dưng lại có người gọi nên cô mới bị giật mình một chút.
Những người này trong công ty đều biết cô chưa có bạn trai. Vậy nên những lời này không hỏi cũng biết.
Tô Lương á lên một liếng: “Chắc chắn là không ai canh giờ để về rồi. Tôi đâu có ai để yêu cầu về đúng giờ giấc đâu”.
Sau đó người đàn ông đột nhiên quay đầu về phía Trì Cảnh nói: “Quản lý nhỏ cũng không có ai kiểm tra có đúng không. Hai người có một cuộc sống thật hạnh phúc.”
Câu đầu thì được, nhưng câu sau hơi sai. Dù sao mỗi người mỗi cảnh, ai đâu giống nhau được. Có được cái này thì sẽ tận hưởng được niềm hạnh phúc trong cái đó. Không có điều gì mà tuyệt đối được.
Trì Cảnh mỉm cười, “Tôi thấy mấy người mới hạnh phúc đấy, có người kiểm tra mới chứng tỏ có người quan tâm đến mọi người.”
Có người thở dài, cười trêu chọc nói: “Chuyện như thế này mà anh cũng muốn hay sao? Với điều kiện của quản lý nhỏ, nếu muốn tìm bạn gái thì muốn kiểu gì mà chẳng có chứ?”
Trì Cảnh thở dài, “Mấy người đừng nghĩ tôi lợi hại gì, thật sự tôi không dễ dàng như mấy người nghĩ đâu.”
Tô Lương không biết những người này thường ngày như thế nào. Sau khi Trì Cảnh nói xong, mọi người cũng theo đó nói: “Bên ngoài không dễ tìm, vậy thì anh thử tìm trong công ty thử xem. Anh xem thử trong công ty mình có cô gái nào trẻ và còn độc thân không? Cậu nói xem có cô gái nào có thể từ chối người có điều kiện như anh chứ, phải không?”
Tô Lương đưa mắt nhìn sang một bên, cô biết những người này đang bàn tán xôn xao, chủ đề hẳn vẫn là xoay quanh cô và Trì Cảnh.
Chắc là Trì Cảnh cũng nghe hiểu những điều đó nhưng anh ấy chỉ cười nhạt để cho qua chuyện và không nói gì hết cả
Thật ra những người trong công ty ai cũng đi đồn chuyện của cô và Trì Cảnh. Tô Lương cũng không biết Trì Cảnh có phát hiện ra chuyện này không nữa. Cô cũng có từng suy nghĩ về vấn đề này, nhưng thái độ của Trì Cảnh quá bình thường. Vậy nên cô chỉ đành dẹp những suy nghĩ khác đi và chỉ tập trung vào công việc của mình thôi.
Nhưng với tình huống của ngày hôm nay. Nếu như lúc trước anh ấy không phát hiện ra thì bây giờ trước những lời của các đồng nghiệp thì chắc anh ấy cũng phải nên hiểu. Dù sao mọi chuyện cũng bày ra trước mặt rồi. Nếu như anh ấy nói mình không hiểu thì chắc chắn là anh đang giả vờ để cho qua chuyện mà thôi.