Khi Trì Cảnh nghe thấy những lời chế giễu từ đồng nghiệp, thì theo phản xạ, anh liếc nhìn Tô Lương.
Tô Lương biết Trì Cảnh sẽ nhìn mình, cho nên cô không dám nhìn nhìn lại về phía của anh. Vậy nên cô cũng chỉ dám nhìn chằm chằm vào cái chén của mình và nở một nụ cười nhẹ nhẹ.
Trì Cảnh nhìn thoáng qua Tô Lương, sau đó nói: “Những người đồng nghiệp trong công ty thì tôi sẽ không làm lỡ người ta nữa. Chắc là mọi người cũng biết rõ con người của tôi không lãng mạn gì. Vậy nên cũng không nên làm phiền người quen nữa”
Khi anh nói điều này, các đồng nghiệp bên cạnh không khỏi nhìn nhau.
Họ cũng không biết liệu lời của Trì Cảnh có phải là có dụng ý gì hay không.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh có cái gì đó với Tô Lương. Bây giờ, anh lại nói như vậy, hình như là đang giải thích anh và Tô Lương chẳng có cái gì cả.
Những người bên cạnh chắc là không chuẩn xác, vậy nên lời nói tiếp theo cũng có chút không dám nói ra.
Vẻ mặt của Tô Lương vẫn như cũ, vẫn luôn ôn nhu.
Cô không có cảm xúc gì đặc biệt về những lời nói của Trì Cảnh. Nếu như cô là người khơi gợi chủ đề này ra thì có lẽ cô cũng sẽ nói những lời tương tự như Trì Cảnh đã nói.
Trì Cảnh nói xong, cửa phòng riêng liền được mở ra, người phục vụ bưng những món ăn nguội vào trước.
Một khi bị gián đoạn như thế này, chủ đề vừa rồi cũng hoàn toàn bị cắt đứt.
Có người đứng lên, giúp đặt những món ăn nguội lạnh trên bàn, chào hỏi mọi người, “Hôm nay quản lý nhỏ mời, mọi người cũng đừng khách sáo nữa. Cứ ăn uống ngon miệng vào, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Người bên cạnh cũng biết người này làm dịu bầu không khí nên vui vẻ đáp lại, chuyển hẳn đề tài.
Biểu hiện của Tô Lương từ trước đến nay rất bình thường, cũng không nhìn ra mọi người có vấn đề gì. Có người tiến đến rót rượu cho cô, Tô Lương hai tay cầm ly rượu, lộ ra vẻ khiêm tốn.
Người đó thường hay qua lại với Tô Lương.
Anh ta nhân cơ hội ghé vào tai Tô Lương, “Tiểu Tô à, cô phải nỗ lực chuyện này đi nhé. Chúng tôi đều rất trông mong vào cô đấy.”
Tô Lương nhìn chằm chằm ly rượu trong tay cười nói: “Đừng nghĩ bậy bạ nữa. Tính khí của tôi thì anh cũng biết rồi đấy. Tôi không đi làm phiền người khác là tốt rồi đấy.”
Người đó chậc chậc vài tiếng, với nụ cười trên môi, “Cô nói xem hai người ngay cả lời nói cũng như nhau. Có nói gì thì chúng tôi cũng chẳng tin đâu.”
Tin hay không thì tùy, Tô Lương cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa. Sau khi rót rượu xong, cô đưa ly lên miệng và nhấp một ngụm.
Độ rượu trái cây không thấp, có hương trái cây và hương hoa.
Tô Lương không phải là người không uống rượu. Lúc trước, khi ra ngoài giao lưu cô cũng đã từng uống rượu. Nhưng loại rượu này trong miệng có vị êm dịu, lại không có nồng vị của rượu lắm, vậy nên cô rất thích.
Vì vậy Tô Lương lại uống một ngụm.
Trợ lý thứ hai đang ngồi ở bên kia của chỗ Tô Lương. Chắc chắn cô ấy cũng có nghe thấy những gì Tô Lưởng và người kia đã nói.
Vì vậy đợi một hồi, cô cũng đi tới, “Suy nghĩ của cô và quản lý nhỏ đều giống nhau. Đều không muốn làm phiên người bên cạnh. Vậy nên hai người càng nên ở bên nhau đấy.”
Tô Lương để ly rượu xuống, cô cầm đũa lên. Cô không tiếp lời của người trợ lý, trực tiếp nói: “Ăn cơm đi. Tôi đói rồi này. Chúng ta ăn mau để về nghỉ ngơi thôi.”
Trợ lý thứ hai nhìn chằm chằm cô, biết Tô Lương không muốn tiếp tục đề tài này, vì vậy cô ấy nói: “Cô đúng thật là không có lương tâm gì cả. Nếu như ngày nào mà trợ lý nhỏ tìm được bạn gái rồi thì đừng hối hận nhé.”
Tô Lương không nói gì nữa, nhưng cô đương nhiên nghe được những lời mà trợ lý thứ hai nói.
Trì Cảnh tìm người khác làm bạn gái chỉ là vấn đề thời gian, cô không hối hận hay tiếc nuối.
Nhiều chuyện cô đã suy nghĩ kĩ và trong lòng cô đều biết rõ tất cả. Vậy nên tâm lý của cô sẽ luôn vững vàng về chuyện nỳ.
Trong suốt bữa tối đó, Tô Lương không có giao lưu với Trì Cảnh. Khi anh ngồi xuống, Tô Lương cố ý tìm một vị trí cách chỗ của Trì Cảnh một chút.
Cho nên dù mọi người có cùng nhau nói cười, xì xào thì hai người cũng không nói gì với nhau được.
Trong lúc đó, điện thoại của Tô Lương có rung lên hai lần. Cô nhân cơ hội lấy ra xem, là Tô Mẫn gửi tin nhắn đến cho cô.
Tô Mẫn nói rằng cô ấy đang ở cạnh công ty của nhà họ Trì và hỏi bây giờ Tô Lương có bận không. Nếu như cô không bận gì thì Tô Mẫn muốn đến đưa cho cô một chút đồ ăn.
Cô ấy hiểu Tô Lương, biết mỗi lần tăng ca cô đều không ăn cơm tối, đợi mọi việc xong xuôi rồi mới ăn.
Khi Tô Lương nghe cô nói vậy, cô nhanh chóng đứng dậy chào đồng nghiệp, đi ra ngoài gọi điện cho Tô Mẫn.
Tô Mẫn nhanh chóng trả lời, nghe âm thanh bên kia liền biết Tô Mẫn còn ở bên ngoài: “A Lương, bây giờ em có bận không? Có tiện ra đây một chút không? “
Tô Lương thở dài, “Hiện tại em không ở công ty. Hôm nay làm xong công việc sơ bộ của dự án, bộ phận của em tụ tập ăn tối, giờ em vẫn còn ở bên ngoài.”
Tô Mẫn hơi ngạc nhiên nói: “Như vậy à.”
Tô Lương ăn gần hết rồi, vừa rồi nghe ý kiến của đồng nghiệp. Có lẽ chút nữa còn đi chơi nữa, nhưng cô không có hứng thú với các hoạt động tiếp theo.
Vì vậy cô nói: “Nếu không thì chị cứ đến chỗ em đi. Chị đến đây thì em sẽ tìm cớ để đi trước. Nếu không thì cũng không biết mở lời như thế nào.”
Tô Mẫn cũng biết ý của cô nên nói gì đó, “Vậy thì đợi chị nhé, một lát nữa chị sẽ qua đó.”
Tô Lương nói cho Tô Mẫn biết vị trí của cô ấy, rồi cúp điện thoại.
Chờ cô trở lại phòng riêng, thì có một số đồng nghiệp đã khá say rồi. Cũng không nói là say rồi nên làm càng, những mà giọng của bọn họ to hơn bình thường nhiều.
Người đàn ông to giọng hỏi Tô Lương, “Tiểu Tô, vừa nãy cô đi nghe điện thoại của ai vậy. Cô còn đi ra ngoài đó để nghe nữa, sao vậy? Ở trước mặt của chúng tôi không tiện nói hay sao vậy? “
Tô Lương mỉm cười ngồi vào chỗ của mình, “Đó là cuộc gọi của chị tôi. Nếu ở trước mặt mọi người nghe điện thoại thì có phải có chút không lịch sự, đúng không?”
Người đàn ông do dự, giọng điệu rõ ràng là đang giễu cợt, “Có gì mà không lịch sự chứ, chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy đâu. Có phải không? Nhưng làm tôi giật mình đấy, tôi còn tưởng là người con trai nào điện thoại cho cô nữa. Vậy nên mới đến nỗi cô chạy ra đó để nghe điện thoại. “
Tô Lương cười nói không có đâu. Cô mà có người con trai nào gọi thì khỏe rồi cô đã về sớm chứ sẽ không đi tụ tập với những người đồng nghiệp này nữa rồi.
Người bên cạnh cũng chế nhạo và hỏi Tô Lương xem có người đàn ông nào cư xử ân cần với cô không.
Không cần Tô Lương trả lời, những người đó lại nói: “Cô đừng có bị những người ngoài lừa đấy. Những người đàn ông bên ngoài không có ai mà tốt cả. Toàn là đồ tồi hết đấy.”
Tô Lương chỉ vờ như không hiểu họ đang nói gì, với nụ cười đặc biệt chiếu lệ trên mặt, không nói lời nào.
Trì Cảnh cũng uống chút rượu, sắc mặt hơi đỏ bừng. Từ lúc thay đổi chủ đề đến giờ, Trì Cảnh chỉ ngồi im lặng, đôi lúc cũng có cười một chút. Còn lại toàn bộ thời gian anh đều ngồi uống rượu mà thôi, cũng không phát biểu điều gì hay nói chuyện gì với mọi người cả.
Anh ta không nhìn Tô Lương, chỉ cầm ly rượu trong tay.
Những người đó lớn tiếng trêu chọc Tô Lương. Nhưng dường như anh ấy tỏ ra vẻ là không có nghe thấy vậy, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ từ đầu đến cuối.
Tô Lương dành thời gian dùng ánh mắt của mình và liếc nhìn Trì Cảnh vài lần.
Cũng không phải cô muốn xem phản ứng của Trì Cảnh đối với chuyện này có gì lớn hay không. Chỉ là những người khác đều uống rất nhiều nên cô chỉ muốn xem thử Trì Cảnh có phải cũng uống nhiều hay không.
Nhưng có vẻ như Trì Cảnh lại coi như không có chuyện gì.
Tô Lương ngồi ở đây một lúc, thì điện thoại của Tô Mẫn lại gọi đến.
Tô Lương lần này trả lời điện thoại trước mặt mọi người, “Chị à.”
Bên kia Tô Mẫn ừ một tiếng, sau đó cố ý nói to lên cho mọi người biết, “Bây giờ chị đang ở trước cửa của hội quá, em có tiện ra đây không vậy? Chị có đem chút đồ cho em đấy. “
Tô Lương gật đầu, “Được, vậy thì bây giờ em sẽ ra ngoài ngay.”
Nói xong, cô đứng dậy, lúc này cô mới dám đối mặt với Trì Cảnh, “Anh Trì à, chị tôi có qua đây nên tôi xin phép ra ngoài một chút.”
Trì Cảnh có chút kinh ngạc, “Chị của cô đến rồi à, chị ấy có tiện hay không? Nếu như tiện thì hãy kêu chị ấy vào đây ăn chung luôn, cũng không phải là người ngoài gì.”
Tô Lương không thể từ chối ngay lập tức, chỉ có thể nói: “Tôi ra ngoài xem một chút đã.”
Sau đó Trì Cảnh đứng dậy, “Vậy thì tôi đi cùng cô nữa.”
Tô Lương hơi kinh ngạc, nhưng cô cũng không nói gì nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng riêng cùng Trì Cảnh.
Tô Mẫn đang đứng ở trước cửa của hội quán, Tô Lương mới đi ra liền thấy cô ấy đã đứng đó rồi. Chắc là cô ấy cũng vừa tôi thôi, cũng không chờ lâu lắm.
Trên tay Tô Mẫn còn cầm của hộp cơm giữ nhiệt, thấy Tô Lương đi ra ngoài cùng Trì Cảnh, Tô Mẫn bước nhanh tới đó, “Hôm nay chị cũng không biết hai đứa có tụ tập ăn uống với nhau. Buổi tối chị cứ sợ em ăn uống không đúng giờ giấc gì nên mới làm cơm và đem đến đây cho em này. Mau ăn đi còn nóng đấy.”
Tô Lương cầm hộp cơm giữ nhiệt qua và nói, “Cũng trách em, là lỗi của em không nhắc trước một tiếng cho chị về chuyện này.”
Nói xong, cô ấy hỏi lại Tô Mẫn: “Tối hôm nay chị có bận chuyện gì nữa không vậy?”
Tô Mẫn lắc đầu, “Chị không bận chuyện gì đấy. Thì cũng nghĩ đến việc ngày mai được nghỉ làm nên giờ mới qua thăm em đó. Mấy ngày nay chúng ta cũng chẳng nói được mấy câu cả.”