Tô Lương rửa mặt xong mới quay đầu nhìn Tô Mẫn một cái, “Bây giờ anh ta sống tệ như vậy, chị có cảm giác đại thù được báo không?”
Tô Lương nghe cô nói như vậy lập tức bật cười, nói lời thật lòng, cô cảm thấy bình thường thôi.
Có lẽ ban đầu lúc hai người làm ầm ĩ đòi ly hôn, đối với Tôn Triển có có sự hận thù, vì thể cứ đợi chờ như vậy, hận không thể mỗi ngày đều đốt vài nén nhang cầu xin cho anh ta gặp điều xui xẻo, bị báo ứng.
Nhưng bây giờ cả người cô đều bình tĩnh hơn rồi, tâm trạng cũng ổn định hơn.
Bây giờ cô nhìn thoáng hơn rồi, sau khi ly hôn một người chẳng qua chỉ là người xa lạ đã từng thân thiết, đối phương như thế nào cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
Cứ xem như Tôn Triển gặp phải báo ứng chết không yên ổn, đối với cô mà nói, cũng không đau không ngứa gì cả.
Cuộc sống của cô nên như thế nào thì như thế đó, không có sự thay đổi gì lớn cả.
Vì thế sự chú ý của cô sẽ càng không đặt trên những người không liên quan.
Tô Mẫn cười, giọng điệu hơi buồn bã, “Thật ra cũng tốt, chị đã không còn hận anh ta như lúc trước nữa rồi.”
Cô quay người đi, cả người dựa vào khung cửa nhà vệ sinh, “Đôi khi chị còn có thể nhớ đến dáng vẻ lúc anh ta đối xử tốt với chị, lúc đó có lẽ có sự tồn tại của tình yêu, nhưng sau này tình cảm không còn nữa, chuyện như vậy cũng không còn cách nào.”
Việc làm sai trái nhất của Tôn Triển là không giải quyết đàng hoàng mối quan hệ của hai người bọn họ mà đã ra ngoài bắt đầu một cuộc tình mới rồi.
Từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ điều mà Tô Mẫn để tâm một mực vẫn là sự phản bội của Tôn Triển trong khoảng thời gian mà hôn nhân của họ vẫn tồn tại.
Nếu như lúc đó anh ta nói rõ ràng thẳng thắn là không còn yêu nữa muốn ly hôn, có lẽ hai người bọn họ cũng sẽ không làm ầm ĩ đến xấu hổ như vậy.
Tô Lương rửa mặt xong quay người trở ra, “Có lẽ tình cảm là như vậy, khiến người ta do dự không dám quyết định, chị cho là có thể ổn định vững chắc như vậy cả cuộc đời, nhưng lại không biết đối phương khi nào sẽ thay đổi, cũng như việc chị cho là có thể hận anh ta cả cuộc đời vậy, có lúc lại không hiểu sao mà buông bỏ rồi.”
Tô Mẫn nghe câu này của cô lập tức bật cười, “Em còn chưa yêu ai bao giờ, sao lại nói như là đã trải qua đủ sự đắng cay của tình yêu vậy.”
Tô Lương cũng cười, đi về phía bàn ăn, “Chẳng qua là kinh nghiệm thứ cấp tương đối phong phú, từ trên người chị gì cũng có thể nhìn rõ được.”
Tô Mẫn hơi cảm khái, “Em không cần dùng chị làm bia đỡ đạn đâu, trên đời này tình cảm ngọt ngào vẫn còn rất nhiều, em nên ra ngoài xem những trường hợp như vậy, như vậy đời người mới không cảm thấy tuyệt vọng.”
Tô Lương ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, Tô Mẫn đã nấu xong cơm rồi.
Thật ra thời gian này cũng không thể nói là ăn sáng được, giờ này nói là ăn trưa cũng không quá đáng.
Tô Lương mang hộp sữa bò qua cắm ống hút vào, “Bây giờ chị nhìn thoáng như vậy, là bởi vì có a Húc rồi sao?”
Cô còn nhớ trước kia khi Tô Mẫn vẫn còn trạc tuổi cô, đối với tình cảm hoặc là nói đối với nhân sinh đều hơi bi quan.
Nhưng bây giờ rõ ràng là cô đã thoát ra khỏi bóng tối đó rồi.
Tô Lương không thể không nghi ngờ tác dụng của a Húc trong khoảng thời gian này.
Tô Mẫn nghe cô hỏi như vậy biểu hiện trên mặt liền hơi mất tự nhiên, nhưng lại không còn xấu hổ như trước kia nữa, Tô Mẫn nói, “Không có, không liên quan đến anh ấy, chủ yếu là vì bản thân chị nghĩ thông suốt rồi.”
Cô bước đến ngồi bên cạnh Tô Lương, “Chị đã tần tuổi này rồi, còn không thể cho phép bản thân chị nghĩ thông suốt vài việc sao.”
Cô nói nửa đùa nửa thật, Tô Lương cười rồi cũng không nói gì thêm.
Tô Lương ăn xong cơm rồi đi đến bên sofa ngồi xuống, mở tivi lên.
Bận rộn cả một tuần lẽ, bây giờ cuối cùng cũng có thể rãnh rỗi, cô lại hơi không thích ứng được với điều này.
Tô Mẫn đến bên tủ lạnh tìm kiếm nguyên liệu để tối nay làm cơm mời khách.
Vừa tìm cô vừa nói, “Nói thật lòng, A Lương, chị cảm thấy Ôn tiên sinh cũng rất tốt, học viên đăng ký học chung cũng rất nhiều, tính tình của em từ trước đến nay đều rất tốt, một vài người nói anh ấy tốt thì có khả năng không chính xác, nhưng ai nấy đều cảm thấy con người anh ấy rất tốt, vậy nhân phẩm của người này chắc chắn không tệ.”
Tô Lương biết Tô Mẫn muốn nói điều gì, nhưng cô đã không muốn tiếp tục bàn luận về việc này nữa rồi.
Liên quan đến Ôn Minh Khải, cách nghĩ của cô và Tô Mẫn không giống nhau, vậy thì không cần cứ lôi kéo như vậy mãi nữa.
Cho nên Tô Lương chỉ đành ừ một tiếng, “Được, em biết rồi.”
Cô nói như vậy với giọng điệu không nóng không lạnh, Tô Mẫn cũng nghe ra được thái độ của cô.
Cô thở dài một hơi, “A Lương, chị nói thật với em, mặc dù Tôn Triển tổn thương chị rất sâu, nhưng nếu chị gặp được một người muốn đi hết quãng đường còn lại với chị, chị cũng sẽ quyết định bước thêm bước nữa.”
Cô lấy tất cả nguyên liệu nấu ăn ra đặt trên bếp, sau đó bước từ trong nhà bếp ra.
Cô nhìn theo Tô Lương, “Chị cũng sẽ có cuộc sống riêng của mình, không thể cứ ở bên cạnh em mãi như vậy được.”
Ánh mắt Tô Lương dời đi, nhìn về phía Tô Mẫn, “Em biết.” . truyện teen hay
Tô Mẫn cảm thấy cô không biết, cô không hiểu được tất cả những điều mà cô muốn truyền đat.
Ai cũng đều có cuộc sống riêng của mình, cũng đều có quỹ đạo riêng, cô không thể ở bên cạnh Tô Lương mãi mãi được.
Hơn nữa cô cũng không thể giương mắt nhìn cả một đời Tô Lương bắt đầu và kết thúc đều là một người được, thân là một người chị cô không yên tâm.
Cô cứ hy vọng có một người có thể xuất hiện bên cạnh Tô Lương, chăm sóc tốt cho Tô Lương.
Đúng là việc hai người đến thử với nhau có thể sẽ có một chút không may, sẽ có một số người có vài điểm khiến ta buồn rầu và thương tâm.
Trên đời này không có người hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của mình.
Cũng phải nhìn vào lúc hai người ở bên nhau hạnh phúc nhiều hơn hay là bi quan nhiều hơn.
Nếu như ở bên nhau thời gian cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn lúc buồn lòng, vậy đoạn tình cảm này vẫn rất xứng đáng.
Nhưng Tô Mẫn nhìn ra được rõ ràng Tô Lương không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, do dự như vậy một lúc lâu, cuối cùng cô chỉ đành im lặng.
Tô Mẫn đi làm việc, Tô Lương ngồi trên sofa xem một đoạn nhỏ của bộ phim trên tivi, xem một cách không có cảm xúc gì cả.
Xem xong rồi, cũng không biết cuối cùng nội dung của bộ phim là gì.
Cô đợi một lúc thì về phòng của mình, đi đến bên cửa sổ đứng một lúc lâu, sau đó nằm dài ra trên giường.
Lúc đi làm cảm thấy ngày nào cũng tăng ca rất mệt, bây giờ rãnh rỗi hơn rồi, cô lại cảm thấy thời gian này hơi buồn chán.
Có thể là do cuộc sống quá tốt, nên con người trở nên kỳ lạ, từ trước đến nay cô chưa từng như vậy bao giờ.
Nằm trên giường cũng ngủ không được, Tô Lương lăn qua lăn lại cả nửa ngày cuối cùng vẫn ngồi dậy, cầm điện thoại lên.
Cô nhìn một lúc, điện thoại cũng không hiển thị cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn nào chưa đọc.
Thật ra đây chính là trạng thái của cô lúc trước, không một ai tìm cả.
Bởi vì bạn bè cô không nhiều, đồng nghiệp qua lại cũng không thường xuyên, trước giờ cô đều đi đi về về một mình.
Nhưng không biết tại sao bây giờ lại hơi không chịu được cảm giác cô đơn này.
Tô Lương thở dài một tiếng, có sự không yên tâm nào đó len lỏi trong lòng cô.
Cô được xem là một người sống theo khuôn phép, đột nhiên giữa chừng nhịp điệu cuộc sống biến thành như vậy, khiến cô hơi hoang mang.
Tô Lương chuyển sang trang cá nhân của bạn bè xem thử họ đăng cái gì.
Bởi vì bạn bè không nhiều, tùy tiện lướt một cái đã xem hết trạng thái bài đăng của danh sách bạn bè rồi.
Cô không nhìn thấy thứ mình muốn, nhưng cô cũng không biết cuối cùng bản thân mình muốn nhìn thấy gì.
Cuối cùng Tô Lương chỉ đành buông điện thoại xuống, nhỏ tiếng than thở, lại sờ tóc của mình, không rõ là bản thân đang bị gì nữa.
Trạng thái cả buổi chiều của cô cũng không được tốt lắm, có một sự bồn chồn khó hiểu.
Cứ như vậy đến lúc xế chiều, Ôn Minh Khải gọi điện thoại đến, hỏi bây giờ có tiện đến nhà cô không.
Ôn Minh Khải đang gọi cho Tô Lương, Tô Lương bước từ trong phòng ra nhìn Tô Mẫn, Tô Mẫn đã chuẩn bị nguyên liệu gần xong rồi.
Cô chỉ ờ một tiếng, “Có thể, các anh đến đi.”
Ở đầu dây bên kia Ôn Minh Khải cười, “Hai cô có muốn ăn thêm món gì không, sẵn tiện tôi đem sang đó.”
Giọng điệu của Tô Lương rất ấm áp, “Không cần đâu, các anh đến là được rồi, hôm nay đồ ăn rất nhiều, không cần thêm món khác đâu.”