Điện thoại của Ôn Minh Khải vừa cúp, không lâu sau, điện thoại của Tô Lương lại vang lên.
Lúc đó Tô Lương đang trong nhà bếp giúp Tô Mẫn một tay sắp xếp một chút những nguyên liệu một lát nấu ăn.
Điện thoại vang lên hơi bất ngờ, cứ ngỡ là Ôn Minh Khải không tìm được địa chủ của cô.
Cô vẫy tay ráo nước, cũng không nhìn điện thoại, lau lau tay đã cầm điện thoại lên nghe máy.
Kết quả đầu dây bên kia không phải là âm thanh của Ôn Minh Khải, mà là Trì Cảnh.
Có lẽ Trì Cảnh đã uống say rồi, lên tiếng hỏi cô đang làm gì.
Tô Lương bị dọa một phen, lấy điện thoại ra xem lại một lần nữa.
Đúng là điện thoại Trì Cảnh gọi đến, cô rất bất ngờ.
Tô Lương không trả lời, mà hỏi ngược lại anh, “Anh uống rượu sao?”
Trì Cảnh ừ một tiếng, sau đó lại thở dài, sau đó lại nói, “Trong lòng không thoải mái, muốn nói chuyện với cô.”
Tô Mẫn ở bên cạnh ngỡ là điện thoại của Ôn Minh Khải, vì thế trực tiếp hỏi, “Sao vậy? Ôn tiên sinh bọn họ đã đến chưa? Có phải không tìm được địa chỉ nhà chúng ta không? Có cần chị xuống lầu đón không?”
Những lời nói của Tô Mẫn đều bị Trì Cảnh ở đầu dây bên kia nghe hết.
Trì Cảnh ngây người một lúc, sau đó hỏi, “Bên cô có việc bận sao? Nếu có thì lúc khác nói cũng được.”
Có thể là vì anh đã uống rượu, giọng nói rõ ràng có hơi khàn và hơi trầm thấp.
Tô Lương lại cảm thấy trong lòng mất mát một cách khó hiểu.
Nhớ đến việc vừa rồi Trì Cảnh nói trong lòng không thoải mái, Tô Lương không kìm lòng được nói một câu, “Anh bận sao? Nếu như không bận thì cũng đến đây đi, cũng không có gì, chủ yếu là chị tôi muốn mời A Húc ăn bữa cơm, cảm ơn anh ấy đã tìm việc giúp, Ôn tiên sinh là tình cờ thôi.”
Tô Lương cũng không rõ bản thân giải thích nhiều như vậy để làm gì, theo lý mà nói, cô không giải thích cũng là chuyện bình thường.
Trì Cảnh không lên tiếng.
Tô Lương hơi buồn phiền, nhịn không được bổ sung thêm một câu, “Chỉ là người đông thì náo nhiệt thôi.”
Qua vài giây sau Trì Cảnh mới ừ một tiếng, “Vậy bây giờ tôi qua đó.”
Dứt lời Trì Cảnh cúp máy, Tô Lương chầm chậm đặt điện thoại xuống.
Tô Mẫn cũng nghe ra được có gì đó không đúng, quay đầu nhìn cô, cả gương mặt kinh ngạc, “Không lẽ là Trì tiên sinh? Em hẹn anh ấy đến sao?”
Tô Lương chỉ đành từ từ thở dài ra một hơi, lặp lại một lần nữa câu nói của mình ban nãy, “Người đông thì náo nhiệt.”
Tô mẫn bĩu môi, không nói gì thêm, nhưng nhìn biểu hiện có vẻ không hề tin tưởng lời giải thích này của cô.
Cô dời ánh mắt đi, bắt đầu xào rau, “Cũng được cũng được, nếu như em cảm thấy thích hợp vậy thì cứ mời đến, dù sao chị cũng không vấn đề gì.”
Tô Lương quay người từ nhà bếp bước ra, cái gì mà thích hợp không thích hợp, dù sao cũng là bạn bè, có gì không thích hợp chứ.
Cô ngồi được một lúc chuông cửa đã vang lên, chắc chắn là Ôn Minh Khải đến.
Cô bước đến mở cửa, thì thấy Ôn Minh Khải và A Húc đang đứng ngoài cửa, trên tay hai người còn cầm trái cây và đồ uống.
Dĩ nhiên Tô Lương sẽ khách sáo rồi, “Sao lại mua đồ đến rồi? Không cần đâu, hai người khách sáo quá rồi.”
A Húc nhanh chóng nói, “Đừng hiểu lầm, những thứ này không phải tôi mua, đều là của Ôn tiên sinh mua đấy, đều là tiêu tiền của anh ấy.”
Ôn Minh Khải cầm đồ đạc đi vào, “Không phải khách sáo, chỉ là vô tình thấy nên mua một ít đến.”
Tô Lương tìm dép để bọn họ thay, nhà bọn họ không có dép dành cho nam, cô nhớ trước kia Tô Mẫn và Tôn Triển cãi nhau có đến khách sạn ở, có đem về vài đôi giày mang một lần, nên cô tìm thử.
Đây không phải là lần đầu tiên A Húc đến, anh đi thẳng đến nhà bếp, “Có cần tôi giúp một tay không?”
Tô Mẫn thật sự không khách sáo với anh, “Được, anh qua đây giúp tôi bóc vỏ ít tỏi, vừa rồi tỏi bóc không đủ.”
A Húc trực tiếp xắn tay áo lên bước vào, Tô Lương ở bên cạnh nhìn rõ rõ ràng ràng, hai người này ở cạnh nhau trông rất tự nhiên, cho người ta cảm giác giống một đôi vợ chồng lâu năm vậy.
Ôn Minh Khải không bước vào bếp, mà đứng ở phòng khách nhìn tứ phía, “Nhà rất được, hai người các cô ở cũng được xem là thoải mái.”
Tô Lương ừ một tiếng, “Vì công việc, nên cố tình đổi nơi ở, chỗ ở trước kia có hơi xa, điều kiện cũng không tốt lắm.”
Ôn Minh Khải nghe nói rồi, trước kia lúc bọn họ đăng ký học nghề, Tô Mẫn đã nhắc qua một lần, nói là chỗ ở trước kia của bọn họ dưới lầu xảy ra việc đột nhập cướp của còn làm bị thương người khác nữa.
Cô còn nói cô và Tô Lương bị dọa đến phải lập tức chuyển nhà.
Ôn Minh Khải gật gật đầu, quay người đi đến cửa sổ nhìn một hồi, cảm thấy cũng rất an toàn.
Sau đó anh tham quan một vòng bố cục của căn nhà, “Cô biết hưởng thụ cuộc sống hơn tôi tưởng nhiều.”
Tô Lương bị câu nói này của anh chọc cười, cô làm gì biết hưởng thụ cuộc sống, chẳng qua cô chỉ sống qua ngày thôi.
Chẳng qua là có một số lời nói ra thì không ai đồng ý nghe, cho nên cô chỉ gật gật đầu.
Đợi một lúc lâu chuông cửa lại vang lên, lần này người đến là Trì Cảnh.
Rõ ràng Ôn Minh Khải hơi bất ngờ, “Còn hẹn người khác sao?”
Tô Lương mở miệng, “Là anh Trì, đúng lúc anh ấy không có việc gì làm, nên tôi gọi đến luôn.”
Biểu hiện của Ôn Minh Khải ngập ngừng một lúc, nhưng cũng nhìn không ra được anh để ý chuyện này.
Trạng thái của anh ấy rất tốt, “Ừ, người nhiều thì ăn cơm mới ngon.”
Tô Lương quay người đi mở cửa cho Trì Cảnh.
Trì Cảnh đứng trước cửa, hai tay đút vào túi, chỉ nhìn qua một cái, Tô Lương đã nhìn ra được đáy mắt Trì Cảnh hơi đỏ, đây rõ ràng là dáng vẻ uống nhiều rượu rồi.
Cô ngây người một hồi, “Sao lại uống thành như vậy?”
Trạng thái của Trì Cảnh nhìn vẫn không tệ, anh nhấc chân bước vào nhà, “Về nhà một chuyến, nói một số chuyện nhưng kết quả không được tốt lắm.”
Anh nói như vậy, Tô Lương cũng không còn cách nào hỏi những điều khác nữa, cô lại tìm cho Trì Cảnh một đôi giày mang một lần.
Trì Cảnh bước vào nhà, dĩ nhiên là nhìn thấy Ôn Minh Khải rồi, hai người đối xử với nhau cũng rất khách sáo.
Ôn Minh Khải ngồi trên sofa, Tô Lương cũng gọi Trì Cảnh qua ngồi chung, sau đó đem trái cây đến cho hai người bọn họ.
Cô hỏi Trì Cảnh, “Có cần tôi pha một tách trà cho anh không?”
Trì Canh vẫy tay, “Không cần, không sao đâu.”
Tô Lương cũng không biểu hiện quá cố chấp, cứ như chê đối phương uống nhiều vậy.
Tô Mẫn và A Húc đang bận rộn trong bếp, Tô Lương cũng không cần qua đó giúp đỡ, nên cô ngồi xuống đối diện Ôn Minh Khải và Trì Cảnh.
Ôn Minh Khải lên tiếng trước, “Ngày mai cô cũng nghỉ đúng không, có suy nghĩ ra ngày mai sẽ làm gì chưa?”
Cái gì mà ngày mai sẽ làm gì, lúc Tô Lương nghỉ ngơi thì cô chỉ muốn làm tổ trong nhà thôi.
Cô nhếch mày nhìn về phía Ôn Minh Khải, Ôn Minh Khải vừa nhìn thấy cô như vậy đã biết được đáp án rồi.
Anh cười nói, “Hay là ngày mai ra ngoài chơi, tôi cũng không có việc gì làm, nhưng lại không muốn ở yên trong nhà, lại không tim được người nào khác.”
Vừa dứt lời, Trì Cảnh nhìn anh một lúc, không có biểu hiện gì đặc biệt cả, chỉ híp mắt lại.
Tô Lương hơi do dự, hôm nay cô đã ở trong nhà cả buổi chiều rồi, khó chịu đến không chịu nỗi.
Nếu như là bình thường, Ôn Minh Khải hẹn cô, có lẽ cô sẽ từ chối, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô từ từ gật đầu, “Vậy ngày mai xem thế nào, tôi cũng không biết ngày mai có công việc đột xuất không nữa.”
Trì Cảnh quay đầu nhìn về phía nhà bếp, dường như không có hứng thú với nội dung bàn luận của Tô Lương và Ôn Minh Khải.
Tô Lương cảm thấy hình như là mình lơ đi sự có mặt của Trì Cảnh, vì thế nhanh chóng chuyển lời sang anh, “Anh Trì hay là ăn trước một ít trái cây đi, nhìn anh hình như không thoải mái cho lắm.”
Trì Cảnh không nhìn Tô Lương, nhưng lại ừ một tiếng, “Đúng là không thoải mái thật.”