Không biết Trì Cảnh đang nói chuyện với ai, bởi vì ngay lúc anh lên tiếng, Tô Mẫn cũng vừa mới mang thức ăn đi đến bên cạnh, chính vì vậy Tô Lương không trả lời ngay lập tức.
Tô Mẫn vừa mới nghe thấy Trì Cảnh nói như vậy, nhanh chóng nhìn về phía anh.
Giọng nói của cô ấy không thể che giấu được sự phấn khích, “Anh Trì, không biết khi nào thì anh mới có thời gian rảnh nhỉ, từ trước đến nay tôi thật sự rất muốn tìm một người am hiểu về việc mở kiểu cửa tiệm này, nhưng bạn của tôi quá ít, hỏi những người khác cũng chẳng có ai biết cả.”
Cô ấy không nhịn được thở dài nói, “ Thật ra cho dù có hỏi bao nhiêu người đi nữa thì cũng không bằng tự mình đến đó xem.”
Trì Cảnh khẽ ừ, thái độ tốt hơn so với lúc nói chuyện với Tô Lương rất nhiều, “Khi nào thì cô rảnh, lúc nào tôi đi cũng được cả.”
Tô Mẫn không nhịn được mà kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh Trì Cảnh, “Ngày mai anh Trì có được nghỉ không, nếu như được thì ngày mai chúng ta cùng nhau đi xem thử? “
Từ nãy đến giờ cô ấy vẫn luôn bận rộn trong bếp, chính vì thế nên cô ấy không biết rằng ngày mai Tô Lương và Ôn Minh Khải hẹn gặp mặt nhau.
Trì Cảnh gần như không cần cân nhắc, đồng ý ngay lập tức.
Tô Mẫn phấn khích, vui vẻ cười to, “ Cảm ơn anh Trì rất nhiều.”
Trì Cảnh đáp: “Khách sáo như thế làm gì? “
Trong phòng bếp A Húc đang xào rau, Tô Mẫn đứng dậy, lau tay vào tạp dề, “Được rồi, tôi đi lấy chén đũa cho mọi người.”
Tô Lương ngồi cách Trì Cảnh một khoảng không xa, âm thầm thở dài một hơi.
Mặc dù Trì Cảnh không biểu hiện ra mặt, nhưng Tô Lương vẫn có thể nhận ra Trì Cảnh có hơi bất mãn về cô.
Thái độ của Trì Cảnh đối với Tô Mẫn và cô không khác nhau mấy, nhưng thân là đương sự, cô có thể cảm nhận điều đó rất rõ ràng.
Chỉ là Tô Lương không hiểu tại sao Trì Cảnh lại không vui.
Cô cố nhớ lại hết mọi việc từ lúc Trì Cảnh bước vào nhà đến bây giờ, không hề có chuyện gì bất thường cả.
Sau khi Trì Cảnh và Tô Mẫn bàn bạc mọi thứ xong xuôi, bầu không khí lại trở nên trầm xuống.
Ôn Minh Khải không nghĩ nhiều, nhìn bát đũa trên bàn, sau đó nói với Tô Lương: “Những món này đều trông rất ngon miệng, chúng tôi cùng nhau tham gia một lớp làm bánh ngọt kiểu Tây Âu, không ngờ được rằng bọn họ nấu món Trung cũng ngon như vậy.”
Tô Lương hoàn hồn trở về, quay đầu nhìn Ôn Minh Khải nói, “Đa phần các món chị gái tôi đều nấu rất ngon, kể từ khi chúng tôi sống cùng nhau, chuyện nấu nướng vẫn luôn là do chị ấy đảm đương, tôi chỉ có việc ngồi đợi ăn thôi.”
Ôn Minh Khải cười, “Tay nghề của tôi cũng không đến nỗi nào, hơn nữa tôi cũng rất thích nấu ăn.”
Tô Lương không hiểu ẩn ý trong lời nói của Ôn Minh Khải, chỉ gật đầu, “Vậy thì tốt quá, mỗi người đều có sở thích khác nhau, có rất nhiều người đàn ông nấu ăn còn ngon hơn cả phụ nữ.”
Ôn Minh Khải trả lời lại ngay tức khác: “Nếu như có thời gian, mời cô tới nhà tôi chơi một bữa, tôi sẽ cho cô nếm thử tay nghề của tôi.”
Ôn Minh Khải đã nói đến mức này thì hiển nhiên, Tô Lương không có cách nào để từ chối được nữa.
Tô Lương chỉ coi đây như một lời mời đầy khách sáo, thế nên nhanh chóng đồng ý, “Được thôi.”
Dứt lời, A Húc cũng đã mang thức ăn đến, đúng là làm rất nhanh.
Còn chưa qua được bao lâu thế mà đã nấu sắp xong tất cả các món rồi, chỉ còn thiếu một bát canh mà thôi.
Tô Mẫn cởi tạp dề rồi đi rửa tay, sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Lương, “Tất cả đều là món nhà nấu, mọi người nếm thử xem tài nấu nướng của tôi như thế nào.”
A Húc không quan tâm đến điều đó, nhanh chóng cầm đũa lên, “Ăn cơm thôi, mau ăn cơm, lúc nãy chỉ vừa mới mang đĩa thức ăn ra thôi mà tôi đã cảm thấy ngon rồi.”
Đây chính là một lời khen cho Tô Mẫn, Tô Lương cụp mắt giả vờ như không nghe thấy.
Thế nhưng Ôn Minh Khải ở bên cạnh lại không kìm được mà trêu chọc, “Anh đang tự khen món ăn do chính mình nấu sao?”
A Húc vừa nghe thấy như thế, lập tức cười rộ cả lên nói: “Đúng đúng đúng, tôi đang tự khen chính mình đấy.
Tô Lương cầm đôi đũa, không nhịn được mà liếc mắt nhìn thoáng qua Trì Cảnh.
Rõ ràng là Trì Cảnh đã ăn trước đó rồi, ấy vậy mà anh vẫn rất vui vẻ nhấc đôi đũa lên gắp một ít thức ăn.
Tô Mẫn còn mở một chai rượu ra, đây là rượu do Ôn Minh Khải và A Húc mang đến, Tô Mẫn rót cho Ôn Minh Khải và A Húc mỗi người một ly, sau đó lại rót cho Trì Cảnh một ly nữa.
Đến đây Tô Lương không nhịn được nữa, vội vàng nói: “Chị, anh Trì không thể uống, anh ấy vừa uống rồi. “
Lúc này Tô Mẫn mới để kỹ Trì Cảnh, trông anh bây giờ quả thực rất giống với người vừa mới uống rượu xong.
Tô Mẫn nhanh chóng gật đầu, “Cũng được thôi, ăn nhiều đồ ăn vào là là được.”
Thực ra cô cảm thấy có hơi khó hiểu, vì sao cơm cũng đã ăn rồi, rượu cũng đã uống rồi, thế mà Trì Cảnh vẫn còn đến đây góp vui để làm gì?
Nhưng những việc này cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, tuyệt đối là không thể nói ra.
Suốt cả bữa cơm mọi người quây quần ở bên nhau, bầu không khí xem như khá tốt.
Chủ yếu là Tô Mẫn và A Húc vô tâm vô phổi, cứ ghé đầu vào nhau cười nói không ngừng.
Dường như Tô Mẫn đã cười nhiều hơn, hoặc có thể nói chính khoảnh khắc được ở bên A Húc đã khiến Tô Mẫn cười nhiều hơn.
Rõ ràng là một chuyện không hề buồn cười, thế nhưng bọn họ vẫn có thể nói cười vui vẻ.
Lúc đầu Tô Lương còn cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng nhờ có Tô Mẫn và A Húc đứng ra làm hoà hoãn bầu không khí, thế nên cô đã dần thả lỏng hơn, đôi khi còn đùa giỡn với mọi người.
Trong tất cả mọi thứ trên bàn cơm này, chỉ có duy nhất một mình Trì Cảnh là vẫn giữ nguyên trạng thái từ đầu đến cuối, trước sau như một.
Tuy rằng Ôn Minh Khải và A Húc, cả hai đều uống rượu, thế nhưng bọn họ uống không nhiều.
A Húc đang nhắc đến những chuyện xảy ra trong lớp học làm bánh ngọt kiểu Tây Âu của bọn họ, chẳng biết nói qua nói lại như thế nào mà rốt cuộc lại nói đến việc trong lớp có người thích Ôn Minh Khải.
Một số bạn học trong lớp của họ đã có gia đình, nhưng cũng có một số vẫn còn độc thân.
Vì trong lớp có nhiều bạn nữ hơn một chút thế nên Ôn Minh Khải có vẻ như rất nổi tiếng.
A Húc nhìn Ôn Minh Khải, “Khai thật đi, người phụ nữ đó có gọi điện thoại cho cậu không? Cô ta hỏi hết người này đến người khác, chỉ mong rằng có được số điện thoại của cậu, thậm chí tôi còn nghe người khác kể lại việc cô ta nói với mọi người rằng cô ta nhất định sẽ cưa đổ được cậu, vậy còn cậu thì sao? Trong lòng cậu nghĩ như thế nào?”
Vẻ mặt của Ôn Minh Khải vẫn điềm nhiên như cũ, xem ra anh ta cũng đã biết về chuyện này, “Tôi không nghĩ như vậy, những gì cô ấy nói là việc riêng của cô ấy, tôi không có ý kiến.”
A Húc tấm ta tấm tắc, “Cậu biết người tôi nói chính là ai không, cô gái kia trông có vẻ rất xinh đẹp, cậu không hề rung động một chút sao?”
Ôn Minh Khải nhìn thoáng qua Tô Lương, thấp giọng cười.
Có lẽ Tô Mẫn đã nhận ra được điều gì đó, nhanh chóng dùng khuỷu tay chọc vào người A Húc.
A Húc không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác nói: “Sao thế? Tôi nói sai gì à? Cô chọc tôi làm cái gì?”
Đây đúng là một điều khá mất mặt, thế nhưng Tô Mẫn đột nhiên lại bật cười khúc khích, “Sao anh lại có thể ngốc như thế nhỉ?”
A Húc cười nói: “Đúng là có rất nhiều người nói tôi như thế, có điều, tại sao vừa rồi cô lại dùng khuỷu tay để chọc tôi vậy? Tôi thật sự không biết đấy!”
Tô Lương không khỏi buồn cười, anh ta không phải là một kẻ khờ mà phải là một tên ngốc mới đúng.
Nhờ có sự ngốc nghếch của A Húc, câu chuyện đó xem như đã được bỏ qua, tiếp theo lại kể đến việc dạo gần đây bọn họ vừa mới học được cách làm của một số mẫu bánh Tây Âu.
A Húc nói rằng anh ta đã cố gắng làm thử bánh ở nhà, thế nhưng không biết liệu có phải là do anh ta không cho đúng công thức hay không mà khi nếm thử vẫn luôn có cảm giác khác với những gì anh ta đã làm trên lớp.
Chính vì thế bọn họ lại đề cập đến các thành phần nguyên liệu.
Tô Lương không nói được gì, vì thế chỉ đành cúi đầu ăn cơm.
Từ đầu tới cuối, Trì Cảnh chẳng nói được mấy câu, anh đã ăn cơm rồi, thế nên lúc nãy anh ăn rất ít, hơn nữa cũng không uống rượu, toàn bộ quá trình chỉ ngồi ở đó mà thôi.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm hết gần một tiếng đồng hồ, đợi đến khi ăn xong thì Tô Lương cũng đã mệt lả.
Trì Cảnh buông đũa từ sớm, tựa lưng vào ghế, thoạt nhìn trông anh có vẻ như sắp phát ngốc đến nơi.
Tô Mẫn đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy hoa quả ra rửa sạch rồi cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó mang đến chỗ bọn họ, A Húc nhanh tay lẹ mặt thu dọn sạch sẽ bát đũa của mọi người.
Hoa quả đặt trên bàn, mọi người ngồi xung quanh tán gẫu với nhau về những chuyện ngoài kia.
Lúc này đây Ôn Minh Khải đang nói về cuộc sống của mình khi còn ở nước ngoài.
Anh ta nói rằng lúc ấy anh ta không thể nào thích nghi với cuộc sống ở nước ngoài vì anh ta không thích cách sống của những người dân bản địa ở đó cho lắm, hơn nữa anh ta vẫn còn đang một số suy nghĩ.
Anh ta cũng đề cập đến một số điều mà anh ta gặp phải ở nước ngoài, nói rằng người nước ngoài rất cởi mở với mọi thứ, không sống quá trọng tình nghĩa.
Anh ta còn kể rằng điều khiến anh ta không thể chịu nổi nhất đó chính là thái độ của bọn họ trong phương diện tình cảm thật sự quá vô tâm.
Dù cho đất nước của họ có cởi mở đến đâu, mỗi người đều sẽ có giới hạn trong chuyện tình cảm hay cách đối xử với cơ thể của bản thân.
Nhưng những người đó ở nước ngoài đúng là phóng khoáng về mọi mặt, anh ta kể rằng ban ngày có một cô gái ngoại quốc tỏ tình với anh thì bị từ chối, ban đêm lại đi ngủ với một gã đàn ông khác.
Anh ta nói rằng lúc biết được chuyện này anh ta đã chết lặng.
Không phải tôi bị cay mắt vì hành vi của cô gái ấy, mà tôi chỉ nghĩ thật không thể tin được.
Tô Lương cúi đầu, khoé môi khẽ cong lên, “Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, từng người đều có cách sống của riêng bọn họ, nếu như đã biết không có hy vọng gì với anh nữa thì đương nhiên bọn họ sẽ thay đổi mục tiêu ngay lập tức.”