Sáng hôm sau, Tô Mẫn giục Tô lương dậy từ sớm.
Thành thật mà nói, khi ấy, Tô Lương vẫn chưa tỉnh dậy nổi, đêm hôm qua, cô đã trằn trọc suy nghĩ mông lung cả một đêm, gần sáng mới chợp mắt được một xíu.
Cô lại mơ mơ màng màng tiếp tục chìm vào giấc ngủ, nhưng chẳng lâu sau, Tô Mẫn gõ cửa phòng thêm một lần nữa.
Cửa không khóa, Tô Mẫn sau vài lần gõ cửa không thấy hồi âm, trực tiếp mở cửa đi vào.
Cô thò đầu vào nhìn Tô Lương vẫn đang ngủ nướng trên giường: “Tiểu Lương à, đến lúc phải dậy rồi đó. Em không nhớ hôm nay anh Trì hẹn đi xem mặt bằng sao?”
Tô Lương híp mắt nhìn Tô Mẫn, trong khi đó Tô Mẫn đã sớm tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi.
Cô có chút bất lực: “Chị có thấy hơi quá đáng không vậy? Anh Trì hôm qua uống rượu say mà, chắc là giờ này vẫn còn ở trên giường. Cứ bình tĩnh đi, còn sớm.”
Tô Mẫn mở cửa đi tới, ngồi ở trên giường: “Chờ không được, tối hôm qua chị ngủ không ngon, trong mơ cũng chỉ mơ tới việc đi xem cửa hàng, sau đó chúng ta thành công khai trương rất náo nhiệt.”
Cô ấy cũng không phải là không có bất kỳ chút tài mọn nào, về khoản bếp núc Tô Mẫn cô vẫn rất được đó chứ.
Cho dù bây giờ cô mới chỉ học được một ít, nhưng với kinh nghiệm từng trải trước đây, cô khẳng định cô sẽ không thất bại khi quyết định mở cửa hàng lần này.
Bởi vì thật ra, rất nhiều nguyên liệu có thể trực tiếp nhập về cửa hàng là xong, không cần quá kì công tự mình tạo ra nữa.
Tô Lương vỗ vỗ bên kia giường: “Nếu không, chị nằm xuống đây nghỉ ngơi thêm chút đi, thật sự là quá sớm, mặt bằng cho thuê cũng không có chân chạy đi được, chị lo lắng như vậy làm gì chứ?”
Tô Mẫn suy nghĩ một hồi rồi đi đến giường, nằm xuống bên cạnh Tô Lương.
Hai chị em đã lâu không nằm chung giường nói chuyện, Tô Mẫn thở dài thườn thượt.
Cô ấy nói: “Nằm như thế này khiến chị nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi khi bố mẹ cãi nhau, chúng ta cũng quấn lấy nhau nằm chung một giường thế này.”
Quan hệ giữa ông Tô ba cô và mẹ cô quả thật không tốt lắm, ồn ào cãi cọ suốt nửa đời người.
Mỗi lần cãi nhau, Tô Lương và Tô Mẫn đều trốn trong phòng, ôm nhau nằm co ro trên giường, cũng gần giống như bây giờ vậy.
Tô Lương mỉm cười nhắm mắt lại, trong lòng vẫn có chút nghẹn ngào: “Đúng vậy, trong nháy mắt thế mà đã trôi qua nhiều năm rồi.”
Bố mẹ Tô Lương sớm đã về với ông bà tổ tiên từ lâu, nếu có kiếp sau, có lẽ hai người họ cũng đã sớm đầu thai chuyển kiếp rồi.
Tô Mẫn lại nói: “Chị nhớ đã nằm cùng giường với em vào đêm trước khi chị cưới. Lúc đó, chị rất mong chờ và khao khát tương lai có thể hạnh phúc trọn vẹn. Nghĩ lại những điều đó thật buồn cười”.
Tô Lương không nói, Tô Mẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc rồi tiếp tục: “Lúc đó, chị còn quá trẻ, đúng là chưa nhìn thấu sự đời. Chị nghĩ rằng chỉ cần chị tìm được ai đó che chở là chị có thể bình an vô sự cũng người đó ổn định đi hết cuộc đời này. Nhưng đúng là cưới xong mới thấy nửa kia mang về quá nhiều phiền phức cho cuộc sống của chị.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn Tô Lương.
Tô Lương có lẽ lại ngủ thiếp đi, Tô Mẫn bất lực thở dài, nhắm mắt lại.
Hai chị em chìm trong giấc ngủ này đã ngủ hơn một tiếng đồng hồ, Tô Lương tỉnh lại trước khi bên ngoài có ánh mặt trời đã lên cao.
Tô Mẫn vẫn ngủ say bên cạnh, ước chừng đêm qua cô ấy trằn trọc ngủ không ngon.
Tô Lương dậy tắm rửa, Tô Mẫn tỉnh dậy thì về phòng thay quần áo.
Việc đầu tiên Tô Mẫn làm là tranh thủ nhìn đồng hồ thật nhanh, sau đó nói: “Gần đến giờ rồi, chị có nên liên lạc trước với anh Trì không, hay chúng ta cứ tự tới đó tham quan một chút rồi anh Trì đến sau? Như nào tốt hơn? Nào nào em nhanh tay lên đi!”
Tô Lương thực sự phục sự rối rắm của chị cô, trước tiên cô chỉ có thể đi qua xem qua điện thoại một chút, phát hiện trên đó có một tin nhắn của Trì Cảnh.
Dường như Trì Cảnh đã dậy rồi, Tô Lương bấm vào tin nhắn, tin nhắn này đã được gửi đến từ nửa tiếng trước.
Tin nhắn của Trì Cảnh nói với Tô Lương rằng sáng nay anh có thời gian rảnh rỗi nên có thể cùng đi xem và hỏi cô ấy khi nào thì thuận tiện đến cửa hàng.
Vừa mới đọc xong tin nhắncủa Trì Cảnh, điện thoại của Tô Lương rung lên.
Là Ôn Minh Khải gọi.
Đúng vậy, ngày hôm qua cô ấy có hẹn với Ôn Minh Khải cùng nhau đi chơi, chắc là anh ấy gọi để báo chuẩn bị tới đón cô.
Tô Lương nhanh chóng trả lời điện thoại, Ôn Minh Khải giọng nói có chút ý cười: “Em bên đó chuẩn bị xong chưa? Có cần tôi qua đón em không? “
Tô Lương nhíu mày, quay đầu lại liếc nhìn Tô Mẫn đang ngồi ở trên giường, đầy hi vọng nhìn cô.
Cô bèn quay ra trả lời: “Amh không cần vội vàng đâu. Em muốn cùng chị gái em đi xem mặt bằng thuê để mở cửa hàng một chút. Sau khi xem xong, em sẽ đến tìm anh được không ạ?”
Ôn Minh Khải có vẻ không ngạc nhiên chút nào, lập tức đáp ứng: “Được rồi, các em cứ thoải mái làm xong việc của các em đi. Bây giờ tôi sẽ đến chỗ hẹn đợi các em trước, các em xong việc thì qua đó nhé! À, em biết địa chỉ chỗ đó chưa?”
Tô Lươngkhông có ý hỏi hỏi địa chỉ, cô chỉ nói: “Sao anh không đến đây đón chúng em luôn, em xuống với chị gái, khi lên xe sẽ nói chuyện.”
Ôn Minh Khải nói được thôi, cuộc gọi liền cúp.
Tô Lương quay lại và gọi Trì Cảnh, Trì Cảnh nhanh chóng trả lời họ, còn hỏi họ đã dậy chưa, có cần anh đến đón hai người không.
Tô Lương cũng không quá khách sáo, trực tiếp nói: “Anh không cần đón chúng tôi đâu. Anh Ôn đã tới rồi. Chúng tôi sẽ đi bằng xe của anh Ôn. Anh cứ đưa địa chỉ cửa hàng cho tôi là được.”
Bên kia Trì Cảnh không có động tĩnh gì, Tô Lương nghĩ là do tín hiệu điện thoại di động không tốt nên alo hai lần: “Anh Trì, anh có nghe thấy không?”
Trì Cảnh mất hai giây để ậm ừ đáp lại.
Tô Lương lại lặp lại một lần nữa: “Anh không cần tới đây đâu, anh Ôn đã qua đón chúng tôi rồi, chúng tôi sẽ đi xe của anh ấy qua đó, anh có thể gửi địa chỉ cho tôi được không, chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đó.”
Trì Cảnh không nói lời nào, liền cúp điện thoại.
Tô Lương nhìn mà hình điện thoại tối om có chút sững sờ, không biết tên này có nghe thấy lời cô nói không.
Tuy nhiên, một lúc sau, cô nhận được một tin nhắn khác của Trì Cảnh trên điện thoại, đó là địa chỉ của quán.
Có vẻ như vừa rồi anh ấy đã nghe thấy lời nói trên điện thoại.
Chắc có lẽ anh vẫn còn đang không vừa ý điều gì đó với cô rồi, đã qua cả đêm rồi, rượu nên tỉnh rồi, sao anh ấy vẫn khó chịu như vậy chứ.
Tô Lương để điện thoại xuống, quay đầu nhìn Tô Mẫn: “Được rồi, chị mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi thôi. Anh Ôn sẽ đến đón chúng ta, trực tiếp chở chúng ta đến cửa hàng anh Trì nói.”
Tô Mẫn vừa nghe xong liền bật cười, nhanh chóng bước xuống giường, tung tăng về phòng thay quần áo.
Hai người dọn dẹp, và họ nhìn thấy xe của Ôn Minh Khải đã đợi sẵn ở cổng khu chung cư.
Tô Mẫn và Ôn Minh Khải thực sự rất hợp nhau, vừa nhìn thấy anh liền chạy tới nói: “Đi thôi, đi thôi.”
Ôn Minh Khải mỉm cười, ánh mắt rơi vào trên người Tô Lương: “Hai người ăn sáng chưa? Hôm nay em không đi làm nên dậy muộn đúng không? Thế chắc là chưa ăn sáng rồi!”
Anh ta cái này còn có thể đoán được, Tô Lương có chút kinh ngạc.
Tô Mẫn kêu lên một tiếng, cũng không quan tâm lắm: “Không sao đâu, tôi sẽ đến cửa hàng một lát, đúng lúc có thể nếm thử mùi vị của đồ ăn nhà hàng bọn họ làm.”
Cô nói xong thì Ôn Minh Khải cũng không nói thêm gì nữa, ba người lên xe, trực tiếp lái về địa chỉ mà Trì Cảnh đưa cho.
Trì Cảnh đã ở đó, không chỉ Trì Cảnh, mà còn cả Cố Tư.
Cố Tư đã lâu không đến thăm Mạnh Sướng, bây giờ gặp lại rồi ngồi tâm sự với Mạnh Sướng, hai người vẫn cảm thấy có chút xúc động.
Mạnh Sướng bụng cũng lớn, hiển nhiên có chút không thoải mái ngồi ở trên ghế dựa lưng.
Cô ấy sờ lên bụng và nói: “Thật sự mang thai vất vả thật đấy. Thực ra, em cũng chưa có kế hoạch sinh bé thứ hai. Chị biết mà bảo bối thứ nhất nhà em vẫn còn bé như vậy, nhưng mà đứa bé đã đến và ở lại một cách thật diệu kỳ, chắc cũng là duyên số.”
Cố Tư cười: “Đúng, đây là số phận, và chúng ta phải chấp nhận nó thoi.”
Sau đó cô ấy nói: “Bọn trẻ dễ thương lắm, nên có thêm một đứa cũng không sao.”
Cố Tư nhếch lên khóe miệng, khi sinh ra cậu nhóc nghịch ngợm kia, cô đã từng nghiến răng thề thốt: “Tôi sẽ chỉ sinh một đứa, không bao giờ sinh thêm một lần nào nữa.”
Nhưng bây giờ nhìn đứa con nhỏ, đang chớp đôi mắt to ngây dại và mỉm cười đáng yêu với cô, cô không thể cầm lòng được nữa.
Lúc này, Cố Tư lại mong chờ em của tiểu bảo bối sớm xuất hiện.
Không sao, một em bé đáng yêu như vậy, cô chấp nhận hi sinh tất cả để đánh đổi.
Mạnh Sướng ậm ừ: “Nhưng có thai thật sự quá mệt mỏi. Hiện tại em không có yêu cầu gì khác. Em chỉ muốn nhanh chóng lôi đứa nhóc này ra ngoài thôi. Không nhanh, em sớm muộn cũng bị nó tra tấm chết mệt.”
Mặc dù chỉ là một lời phàn nàn đơn giản, nhưng với tư cách một người đã từng trải qua việc sinh nở, Cố Tư thật sự rất thương cảm cho Mạnh Sướng.
Cố Tư chỉ có thể đi theo thở dài: “Đừng tạo áp lực quá lớn, thả lỏng một chút, sắp đến kì sinh rồi còn gì, bụng cũng lớn như này rồi.”
Vừa nói, Ôn Minh Khải đã lái xe đưa Tô Lương và Tô Mẫn đến cửa tiệm bánh ngọt.
Trì Cảnh đang đứng bên đường, miệng ngậm điếu thuốc, tay anh hờ hững đút túi quần.
Xe của Ôn Minh Khải từ xa chạy tới, anh đã sớm nhìn thấy rồi.
Đợi Tô Lương và Tô Mẫn xuống xe, anh mới chậm rãi nheo mắt lại.