Không chờ xe dừng lại, Tô Lương đã nhìn thấy Trì Cảnh.
Trì Cảnh đang hút thuốc lá, trông có vẻ khá suốt ruột.
Chỉ cần nhìn dáng vẻ này của Trì Cảnh, cô có thể đoán được tâm trạng của anh hôm nay không tốt lắm.
Tô Lương đến ngó cửa hàng hỏi một số vấn đề rồi rút lui càng sớm càng tốt, không chọc nổi thi cô vẫn nên tránh đi thì hơn.
Cả ba người xuống xe, cùng nhau đi về phía Trì Cảnh.
Ánh mắt Trì Cảnh dừng ở trên người Tô Lương một lúc rồi chuyển qua nhìn Tô Mẫn, “Đi thôi, chính là cửa hàng này.”
Anh thậm chí không thèm nhìn Ôn Minh Khải.
Tô Mẫn ngẩng đầu nhìn tên cửa hàng, trừng mắt nhìn, “Đây, đây chính là của hàng, trước đây tôi đã từng tới xem qua.”
Chỉ là lúc đó cô mới xem qua loa rồi thôi, bởi vì vị trí tương đối tốt, cho nên tiền thuê cửa hàng chắc chắn không thấp.
Cô thậm chí không dám nghĩ tới loại địa điểm này.
Trì Cảnh đưa bọn họ vào cửa hàng, Cố Tư còn đang ở bên trong nói chuyện phiếm với Mạnh Sướng, nhìn thấy người tới, liền đứng dậy, “Đây là bạn của anh sao?”
Mạnh Sướng cũng chống ghế chậm rãi đứng lên, “Mọi người cứ xem tự nhiên, thật ra thì cửa hàng cũng không lớn, vật dụng của tôi cũng không nhiều, cho nên nhìn cũng không đến mức chật chội như vậy.”
Tô Mẫn đi lòng vòng bên trong cửa hàng một lúc, nhìn trang trí của cửa hàng.
Trang trí thực sự rất đơn giản, không có gì cầu kỳ sặc sỡ.
Bản thân diện tích quán cũng không quá rộng, sửa sang trang trí như vậy lại khiến cho cửa tiệm trông vừa sạch sẽ lại vừa gọn gàng ngăn nắp.
Bên cạnh còn có quầy hàng, cô đi qua nhìn, phía trên trưng bày rất nhiều bánh ngọt với kiểu dáng khác nhau.
Tô Mẫn quay đầu nhìn Mạnh Sướng, “Những đồ này đều do các cô làm sao?”
Mạnh Sướng gật đầu, “Đúng vậy, tất cả những thứ này đều là chúng tôi mới làm sáng nay, thật ra thì còn nhiều kiểu dáng hơn như thế này, nhưng mà hiện tại tôi có bầu lớn quá nên không tiện lắm, cho nên một số kiểu bánh kinh doanh không có lợi nhuận tôi phải tạm thời cắt giảm bớt.”
Sau đó Mạnh Sướng giới thiệu với Tô Mẫn loại bánh ngọt nào có lượng tiêu thụ chạy nhất.
Tô Lương không có xen vào, nếu để cho cô hỏi thì cô cũng không biết hỏi cái gì, cô đứng ở bên cạnh, Ôn Minh Khải cũng đi xung quanh nhìn một chút.
Trì Cảnh đi tới cạnh Tô Lương, giọng nói có chút trầm thấp, “Một lát nữa mọi người còn muốn đi xem chỗ nào khác nữa không?”
Tô Lương sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Tôi cũng không biết, vẫn còn chưa nghĩ ra, đợi xem xong bên này rồi nói sau.”
Trì Cảnh gật đầu, dường như còn muốn nói điều gì đó.
Tô Lương quay đầu lại nhìn anh, “Anh Trì có chuyện gì sao?”
Trì Cảnh đút một tay vào túi, giọng điệu trở nên lạnh lùng, “Không có, tôi thì có thể có chuyện gì được chứ.”
Tô Lương mím môi, ở chỗ Trì Cảnh không nhìn thấy thầm nghiến răng một cái.
Hai ngày nay, người đàn ông này không biết xảy ra chuyện gì, tại sao lại thiếu đòn như vậy, vui giận thất thường.
Tô Mẫn hỏi tương đối kỹ, ngồi túm lại một chỗ với Mạnh Sướng, có vẻ nói chuyện rất vui vẻ.
Cố Tư đi tới, nhìn Tô Lương, “Đây chính là cô trợ lý nhỏ của anh sao?”
Trì Cảnh ừ một tiếng, “Đúng, là cô ấy.”
Cố Tư cười với Tô Lương, “Tôi đã được nghe kể về cô.”
Tô Lương hơi kinh ngạc, quay đầu liếc Trì Cảnh.
Cô nghĩ là Cố Tư đã nghe Trì Cảnh kể qua về mình.
Cố Tư đã nhìn ra ý nghĩ của cô, lập tức bổ sung thêm, “Tôi là chị dâu của anh ấy, tôi đã nghe chú hai kể chuyện về cô.”
Từ chị dâu khiến Tri Cảnh nhíu mày, cùng với anh không có quan hệ, anh cảm thấy vô cùng lạ lẫm đối với cụm từ này.
Nhiều năm như vậy, anh ta chưa từng coi Trì Uyên là anh trai của mình.
Tô Lương à lên một tiếng, sau đó mới phản ứng lại, “Ý cô là Giám Đốc Trì.”
Cố Tư gật đầu, “Đúng vậy, ông ấy có nhắc tới cô ở nhà chúng tôi.”
Tô Lương trừng mắt nhìn, vội vàng ngậm miệng, cô gần như biết ông Hai nói gì về mình.
Trước đây ông Hai đúng là có nói chuyện linh tinh với cô, ý tứ muốn hỏi chuyện giữa cô và Trì Cảnh, nhiều lần nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ.
Tô Lương chỉ có thể cười trừ, “Như vậy sao?”
Cố Tư cũng không biết nhiều, nên hỏi, “Kia là chị của cô sao? Hai người dáng dấp trông thật giống nhau.”
Tô Lương nói phải, sau đó nói, “Lúc nhỏ có người còn tưởng chúng tôi là chị em sinh đôi, nhưng lớn lên tướng mạo cũng dần thay đổi.”
Cố Tư liếc Trì Cảnh một cái, cô được coi là người tâm tư nhanh nhạy, nhìn một cái liền biết Trì Cảnh đang có tâm trạng không tốt.
Thật ra hôm nay Trì Cảnh gọi điện thoại cho cô, hẹn cô đến cửa hàng, trên điện thoại cô nghe anh nói cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Sau đó, trong lúc đợi Tô Lương, Trì Cảnh vẫn không ngừng hút thuốc ở ven đường, cả người lộ ra vẻ lo lắng đặc biệt rõ ràng.
Chờ sau khi Tô Lương đến, trạng thái tinh thần của anh có vẻ đã ổn hơn, hoàn toàn khác với vẻ lo lắng vừa rồi.
Trông anh ấy giống như đang tức giận hơn.
Trì Cảnh không nhìn Cố Tư, anh thậm chí cảm thấy có chút chột dạ, trực tiếp xoay người đi ra phía cửa.
Cố Tư đi đến bên cạnh Tô Lương, nhỏ giọng hỏi, “Người kia là ai? Có phải là bạn trai của cô không?”
Người cô hỏi chính là Ôn Minh Khải.
Tô Lương bị dọa sợ hết hồn, vội vàng giải thích, “Không phải, không phải, anh ta là bạn của chị tôi, tôi biết anh ta thông qua chị gái tôi.”
Cố Tư mỉm cười, giả bộ nói, “Thật ra tôi cũng cảm thấy anh ta không phải là bạn trai cô, trông hai người không được xứng đôi lắm, chỉ là hỏi sớm một chút.”
Ở đằng kia, Tô Mẫn và Ôn Minh Khải đều đứng cạnh Mạnh Sướng, hỏi han cô một số thứ cần chuẩn bị và những điều cần lưu ý khi mở cửa hàng.
Hai người nhìn động tác thần thái đều rất giống nhau.
Tô Lương sợ Cố Tư hiểu lầm, lại lập tức giải thích, “Anh ta cũng không phải bạn trai của chị tôi, chị tôi đã có người mình thích rồi.”
Đúng là Cố Tư đã hiểu lầm, vừa nghe thấy cô giải thích như vậy, liền sửng sốt một chút.
Nếu Tô Mẫn đã có người mình thích, vậy thì Ôn Minh Khải đi theo tới đây không phải là vì Tô Mẫn.
Cô dường như hiểu ra điều gì đó, lúc này Cố Tư không nói nữa.
Do thân thể của Mạnh Sướng, Tô Mẫn cũng không làm chậm trễ thời gian của cô quá lâu.
Sau khi hỏi xong đại khái một số vấn đề, cô cô cảm ơn Mạnh Sướng rồi cùng Ôn Minh Khải và Tô Lương rời đi.
Cố Tư ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, “Tiếp theo mọi người muốn đi đâu? Có muốn đến làm khách ở nhà chúng tôi không? Hôm nay mọi người cũng không đi làm, chú Hai nhà chúng tôi suốt ngày than phiền rằng Trì Cảnh không thường xuyên về nhà, nói là nhà chúng tôi quá vắng vẻ, vừa hay có thêm vài người bạn ở đây, không bằng ghé nhà chúng tôi chơi một chút.”
Tô Lương Tô Mẫn và Ôn Minh Khải đều ngẩn ra.
Ngay cả Trì Cảnh ở bên cạnh cũng có chút kinh ngạc.
Trì Cảnh cau mày không nói gì.
Cố Tư cũng không nhìn Trì Cảnh, cô nhìn Tô Lương, “Đi thôi, dù sao mọi người cũng không có việc gì đúng không?”
Ôn Minh Khải hơi do dự, vốn dĩ anh đã hẹn Tô Lương ra ngoài chơi, nhưng cũng không muốn thay đổi đạo tới nhà làm khách.
Kết quả Cố Tư không cho Ôn Minh Khải cơ hội nói chuyện, đi lên khoác lấy cánh tay Tô Lương, “Đi thôi, đi thôi, hôm nay tôi đi ra đây với A Cảnh cũng là vì muốn gặp mặt mọi người, mời mọi người tới nhà chúng tôi, tôi chưa từng thấy người bạn nào của A Cảnh cả, nên rất tò mò.
Nói xong, cô liền mang theo Tô Lương đi về phía cửa.
Vừa đi, cô vừa quay đầu lại chào hỏi Mạnh Sướng, Mạnh Sướng ôm bụng, “Được rồi, biết rồi, chị Cố Tư, khi nào rảnh thì cứ tới đây nhé.”
Cố Tư ừ ừ hai tiếng, “Phải chăm sóc bản thân đấy nhé.”
Nói xong cũng liền từ cửa hàng đồ ngọt đi ra ngoài, cô khoác lấy cánh tay Tô Lương, dẫn cô đi về phía xe của Trì Cảnh.
Tô Lương thở dài hai cái, cô thật sự quá bị động, Cố Tư quá nhiệt tình, khiến cô nhất thời cũng không biết chống đỡ như thế nào.
Cố Tư còn quay đầu gọi Tô Mẫn, “Đi thôi, tới nhà chúng tôi ngồi nghỉ một lát, hôm nay hiếm thấy nhiều người như vậy.”
Trì Cảnh cũng không ngăn cản, mà là đi theo từ phía sau.
Tô Mẫn nhíu mày, bọn họ cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, dường như ngay cả chỗ để cự tuyệt bọn họ cũng không có, liền bị trói vào trong xe.
Tô Mẫn nhìn về phía Ôn Minh Khải, “Nếu không thì chúng ta ghé qua bên đó xem một chút, buổi chiều hai người đi ra ngoài đi dạo.”
Có thể liên quan tới khả năng kiềm chế bản thân, nên Ôn Minh Khải thật sự có chút mất hứng, nhưng trên mặt anh ta không biểu hiện ra một chút khó chịu nào. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm Tô Lương đã bị kéo đến bên cạnh xe của Trì Cảnh.
Tô Lương cũng nhìn về phía anh ta, vẻ mặt bất đắc dĩ không biết phải làm sao.
Trong trường hợp này, dường như không có sự lựa chọn nào khác.
Ôn Minh Khải ừ một tiếng, “Cô ngồi xe của tôi đi.”
Hai chiếc xe chạy về phía nhà tổ của họ Trì, Tô Lương và Cố Tư ngồi ở hàng ghế sau.
Cố Tư rất nhiệt tình, kéo cô nói chuyện liên tục, hầu như tất cả đều vây quanh Trì Cảnh.
Cô nói rằng Trì Cảnh khá hiền lành, chất phác, không giỏi biểu lộ cảm xúc của mình.
Còn nói Trì Cảnh không nói nhiều, bình thường có thể sẽ hơi nhàm chán, nhưng là người thật sự rất tốt.
Cuối cùng, Cố Tư còn xúc động nói, “”Để tôi nói cho cô biết, chú Hai tôi, thím Hai tôi vẫn luôn sốt ruột phát hỏa vì A Cảnh không có bạn gái, thật ra chuyện này hoàn toàn không cần thiết, với điều kiện của A Cảnh, hễ là người cậu ấy muốn tìm chỉ cần vài phút là có thể giải quyết.”
Cô còn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Lương, “Cô cảm thấy như thế nào?”