Tô Lương nghe xong Tô Mẫn nói xong, thì cô vội vàng nói lại: “Chị đừng có nói bậy bạ nữa, người của nhà họ Trì sao mà có thể nhìn trúng người như em được chứ. Người ta chỉ khách sáo với mình một chút mà thôi. Chứ chúng ta không được từ mình đa tình được đâu.”
Khi cô nói như vậy, Tô Mẫn cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng giọng điệu của cô vẫn còn do dự, “Có phải do em suy nghĩ nhiều không? Nhưng vừa nãy chị có cảm giác người nhà của bọn họ đối với em hình như có suy nghĩ khác đấy. Em không nhận ra sao? “
Tô Lương không để ý, cô hoàn toàn không dám nghĩ tới.
Trước đây, cô cảm thấy mình và Trì Cảnh không ở cùng một thế giới. Hôm nay khi đến căn nhà cũ của họ Trì, xem nhà ở của người ta, với quy mô đó, cách trang trí đó.
Cô thậm chí không dám nghĩ đến nữa.
Ngay cả trên đường trở về, cô vẫn cảm thấy có cảm khái. Trì Cảnh giúp cô đến thế, chẳng trách người ta hiểm lầm cô với anh ấy.
Không ai có thể nghĩ rằng một người như Trì Cảnh sẽ giúp cô.
Vậy nên những người khác nghĩ rằng Trì Cảnh có suy nghĩ gì đó với cô. Nhưng đơn giản người ta chỉ muốn làm chuyện tốt mà thôi.
Sau khi hai người mua đồ ăn vặt, Ôn Minh Khải cũng mua vé xong.
Giờ chiếu phim vẫn chưa tới, ba người đi tới vị trí nghỉ ngơi bên cạnh ngồi xuống.
Tô Mẫn có chút tò mò hỏi thẳng Ôn Minh Khải, “Anh Ôn à, vừa rồi tôi có thấy được bà lão nhà họ Trì có bàn luận về ông của cậu. Còn nói hồi trẻ bọn họ có giao tình với nhau. Nếu theo thân phận với nhà họ Trì thì nhà cậu cũng rất giàu có đúng không?. “
Ôn Minh Khải có chút ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười, “Cũng ổn thôi.”
Tô Mẫn có chút nhiều chuyện, “Vừa rồi đến nhà họ Trì, thấy được ngôi nhà rộng bằng nửa ngọn núi, tôi xem đến ngốc luôn ấy. Tôi đúng là được mở mang tầm mắt rồi. Nhà của cậu cũng như vậy đúng không?”
Ôn Minh Khải chớp chớp mắt, “Nhà của tôi không khoa trương như vậy đâu.”
Nhà họ Ôn ở thành Nam, cũng không ở chỗ như nhà họ Trì.
Nhà của bọn họ nằm ở ngã ba nội thành và ngoại thành, nhưng diện tích cũng rất lớn. Dù sao nhà họ cũng ở nhiều thế hệ, thế hệ lớn tuổi lại thích mọi người ở dưới cùng một mái nhà.
Nếu nhà nhỏ thì chắc cũng không ở được.
Cuối cùng anh ấy nói, “Thực ra nhà của tôi cũng không có nhiều tiền lắm đâu, cuộc sống cũng chỉ qua như vậy mà thôi. Mỗi người một ngày cũng chỉ có được hai mươi bốn tiếng, cũng không thấy những người có tiền có nhiều hơn người bình thường một tiếng đâu. Có thể ăn no mặc ấm là được rồi, như vậy cũng được xem là người có tiền rồi đấy.”
Ôn Minh Khải cũng không chú trọng về tiền bạc.
Cũng có thể là do anh ấy chưa chịu thiệt về tài chính.
Tô Lương ở bên cạnh cười cười, “Anh Ôn cũng nghĩ thoáng thật đấy.”
Ôn Minh Khải dựa lưng vào ghế, “Cả đời cũng chỉ là mấy chục năm qua. Đôi khi, đừng quá lưu luyến những thứ bên ngoài kia. Hãy nghĩ cách để bản thân tự do thoải mái. Đây là sự thật.”
Sau đó, anh ấy nói thêm, “Cuộc đời cứ gặp được thứ mình thích thì hãy cố gắng tranh giành cho được nó. Gặp đúng thứ mình ghét thì hãy tránh xa thôi. Tôi vẫn luôn cảm thấy như vậy, đừng có gò bó bản thân mình quá là được. Nếu không thì sẽ rất uổng một khiếp người.”
Ý nghĩ này đồng thời thăng hoa, Tô Lương không khỏi bật cười.
Cô liếc nhìn Ôn Minh Khải từ trên xuống dưới, “Anh Ôn có gặp phải thất bại gì không? Tôi cảm giác như anh đã nhìn thấu hồng trần vậy.”
Ôn Minh Khải cười lớn lên, “Cũng không phải là nhìn thấu hồng trần đâu, chẳng qua là tôi hiểu được một số chuyện trong cuộc sống này thôi. Hồng trần thì sao mà tôi nhìn thấu được chứ, tôi cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi. Cũng còn phải trải qua nhiều chuyện nữa chứ không chỉ là những điều này mà thôi. “
Tô Mẫn gật đầu, “Những lời vừa rồi mà an Ôn vừa nói đúng thật có lý. Hình như tôi thấy mình đã thẩm thấu được vài điều rồi.”
Tô Lương quay đầu nhìn Tô Mẫn, “Chị đừng có mà thẩm thấu nữa. Nếu không thì A Húc sẽ khóc cho mà xem.”
Tô Mẫn nhìn chằm chằm, “Sao em lại kéo anh ta vào chuyện này nữa chứ?”
Tô Lương cầm đồ uống ở bên cạnh nhấp một ngụm, “Sao vậy? Ngại rồi à? Nếu như chị đã nhìn thấu hồng trần rồi thì không phải A Húc sẽ buồn lắm sao. “
Su Min nghiến răng, nhưng có lẽ cô ấy cũng không biết phản bác nên chỉ nói: “Em mau im miệng đi nhé.”
Ở đây đợi một lúc thì bọn họ được vào rạp xem phim.
Tô Lương và Tô Mẫn đi phía trước. Ôn Minh Khải đi theo sau, anh nhìn hai cô gái phía trước.
Có thể coi đây là hai cô gái, tuy rằng Tô Mẫn đã từng kết hôn nhưng thực ra cũng không nhìn ra tuổi tác cô ấy lớn cho mấy.
Ôn Minh Khải là một người rất cảm tính, và lần đầu tiên mà anh gặp được Tô Mẫn trong lớp học bánh ngọt thì anh ấy đã cảm thấy rất đáng thương.
Lúc đó anh rất muốn giúp đỡ cô, một cô gái không còn cha mẹ, bị chồng phản bội, cô không biết làm cách nào để sống sót qua những ngày tháng đó nữa.
Nhưng sau đó khi anh gặp được Tô Lương, anh đột nhiên cảm thấy Tô Mẫn không đáng thương như vậy.
Trái tim Tô Lương khá mạnh mẽ. Ít nhất chỉ đơn giản quan sát cô ấy thôi cũng không thấy được cô ấy có một cuộc sống khó khăn hay bất lực gì cả.
Cô ấy dường như không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài, và thế giới của cô ấy sống vô cùng bình thường.
Tô Mẫn có được một cô em gái như vậy, chưa kể kinh tế cũng có thể coi là chỗ dựa tương đối vững chắc.
Vì vậy, cô ấy không hề đáng thương. Và đôi lúc cô cũng khiến nhiều người cảm thấy rất ngưỡng mộ về điều này
Ánh mắt Ôn Minh Khải rơi vào người Tô Lương. Anh có ấn tương tốt với Tô Lương và tất nhiên điều này không nói cũng biết.
Mặc dù anh rất giản dị và có thái độ tốt với mọi người, nhưng anh cũng có sở thích riêng của mình.
Anh thích những cô gái độc lập như Tô Lương.
Những loại người không có chuyện gì cứ giả yếu đuối hay là đáng thương để người khác đồng tình thì cứ luôn nghĩ là muốn đào được một ít lợi ích từ người khác. Anh thật sự rất ghét những con người như vậy.
Tất cả chúng ta đều là những cá nhân độc lập. Và chúng ta nên cố gắng đạt được bất cứ điều gì mà chúng ta muốn trong cuộc sống bằng những nỗ lực của bản thân thay vì cố gắng lợi dụng người khác.
Điều này có thể liên quan đến thân thế của anh ấy, những người bên cạnh bất kể là nam hay nữ. Ít nhất bọn họ cũng muốn từ nơi chỗ anh đạt được một ít lợi ích, và muốn mưu đồ được một chút gì đó.
Vậy nên lúc bắt đầu anh luôn có một tâm lý phòng bị với Tô Lương. Nhưng con người của Tô Lương trước giờ rất phân minh nên điều này khiến Ôn Minh Khải cảm thấy rất hiếm gặp.
Vào rạp chiếu phim, có ba chỗ thông nhau, Tô Lương ngồi ở giữa.
Bộ phim này chiếu dạng 3D, mọi người đều đeo kính vào. Tô Mẫn đột nhiên bật cười, “Sao chị lại có một cảm giác hình như em sắp đi làm vậy hả Tô Lương.”
Lúc trước khi Tô Lương đi làm thì Tô Lương thường đeo một cái kính gọng đen không có độ.
Lúc đó không còn cách nào nữa, lãnh đạo là một người cổ hủ. Vậy nên chi muốn cách ăn mặc và phong cách cứ như những người già mà thôi.
Tô Lương cũng cười, “Cũng đã lâu rồi em cũng không đeo kính rồi.”
Cô không bị cận, đeo kính chỉ là chuyện miễn cưởng mà thôi.
Vẫn nhớ như in ngày nào cô cũng đeo một cặp kính gọng đen, tai thì đau và sống mũi cũng đau.
Nhưng ngay khi nhìn thấy sếp của mình đang nheo mắt nhìn quanh khu vực văn phòng, cô không còn cảm thấy đau đớn nữa, và cô cảm thấy mình có thể chịu đựng được.
Bây giờ nghĩ lại, một môi trường làm việc tốt thực sự rất hiếm.
Ngay sau đó bộ phim bắt đầu phát cảnh phía trước.
Ôn Minh Khải đột nhiên hướng về phía trước nghiêng người, “Lúc trước cô không có bạn trai à, vậy bình thường cô muốn đi xem phim thì làm sao vậy? Một mình đến đây hay là đến cùng bạn bè. “
Tô Lương nói: “Trước đây tôi không có xem phim.”
Cô không có thời gian xem phim nhàn nhã như vậy. Lúc đó tài chính của cô cũng không dư dả đến nỗi có thể xem phim như vậy được.
Lúc trước Tô Lương muốn tiết kiệm tiền tự mình mua một căn nhà, một căn hộ nhỏ dành cho người độc thân. Cô chỉ muốn một mình sống như vậy mà thôi. Nếu sống một mình thì cô sẽ không phải lo nghĩ quá nhiều thứ trong cuộc sống. Vì cô nghĩ chỉ lo cho bản thân mình mình thôi cũng đã đủ mệt rồi.
Cô không có kế hoạch với một nửa kia của mình. Vậy nên một khi có được một ít tiền thì cô chỉ tiết kiệm mà thôi. Cuộc sống của cô phải kiệm từng đồng một như vậy.
Thành thật mà nói, cho dù cô có kiệm đến đâu thì cũng không tiết kiệm được mấy đồng lắm.
Khi nghĩ đến đây thì lại nhìn về điểm xuất phát. Lúc đó lương đúng thật là quá thật, cuộc sống khó khăn vô cùng.
Ôn Minh Khải nói: “Thực ra thì chúng ta phải biết hưởng thụ cuộc sống của mình. Bây giờ bất đầu vẫn còn kịp đấy.”
Tô Lương cười cười, không nói gì.
Có lẽ là do cô cũng đã quen rồi. Cho dù bây giờ mà có để cô hưởng thụ thì cô cũng không biết hưởng thụ như thế nào.
Nhịp sống của cô vốn dĩ đã như vậy, và không có cách nào để thay đổi được nhiều.
Khi bộ phim bắt đầu, mọi người đều ngừng bàn tán mọi chuyện. Và tiếp đó bọn họ im lặng và chăm chú vào bộ phim mà mình đang xem. Tô Lương cũng không suy nghĩ những chuyện khác nữa và tập trung vào bộ phim mà thôi. Cô thấy nếu nghĩ quá nhiều thì sẽ không nhập tâm để xem phim được.
Không có nhiều người trong rạp chiếu phim, bọn họ đã xem một bộ phim tình cảm, tiết tấu rất chậm, nhưng lại là siêu ngọt ngào.
Hơn nữa có nhiều cảnh trong phim nam nữ chính thường có cảnh hôn. Những người khác như thế nào thì Tô Lương không biết, chứ bản thân cô cảm thấy có chút khó chịu.
Nếu chỉ có cô và Tô Mẫn đi đến đây xem thôi thì cô còn cảm thấy không sao. Nhưng mà có Ôn Minh Khải ngồi bên, điều này cũng khiến cô cảm thấy rất ngượng ngùng.
Vị trí của bọn họ không gần, Tô Lương thoạt nhìn cũng không nhìn ra những người khác như thế nào. Sau một hồi ngồi có chút mệt mỏi, vặn vẹo thân thể, vừa động cái cổ, liền nhìn thấy chỗ ngồi cách đó không xa có người ngồi đó.
Hầu hết những người đến đây đều có đôi có cặp. Cũng không khoa trương lắm, nhưng mà chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy được những cặp đôi đó có lúc còn ôm nhau và hôn nhau nữa chứ.
Tô Lương vội vàng thu lại tầm nhìn của mình không nhìn bọn họ nữa. Cô như vừa mới bị đâm vậy. Vốn dĩ cô đã thấy có chút không tự tại, bây giờ thì lại có chút không muốn ngồi lại đây giây phút nào nữa.
Cô không nên xem loại phim tình cảm này.
Tô Lương chần chờ, cô quay người hỏi Ôn Minh Khải, “Lúc trước không phải anh nói đây là một bộ phim bom tấn nước ngoài mới lên sóng hay sao?”