Tô Mẫn lên tiếng trước, “Đi dạo thêm đi, ăn xong bữa cơm rồi quay về.”
Tô Lương cũng không có ý kiến nào khác, ba người lại dạo thêm một lúc, sau đó ăn một ít đồ ăn.
Bên ngoài đúng là đang mưa, Trì Cảnh nói cũng chuẩn xác lắm.
Sau đó Ôn Minh Khải lái xe đưa bọn họ về nhà.
Mưa không lớn, xe ngừng không lâu thì mưa cũng tạnh.
Lúc Tô Lương bước xuống xe vẫn ngại ngùng như cũ, cảm thấy rất có lỗi.
Cô quay đầu nhìn Ôn Minh Khải, “Vốn dĩ hôm nay còn nghĩ là cả ngày sẽ được vui chơi thoải mái, kết quả không ngờ được trước mặt lại làm lỡ nhiều thời gian như vậy, nếu như có cơ hội, hôm khác tôi hẹn anh nhé.”
Ôn Minh Khải cười, nối tiếp theo lời của Tô Lương, “Được thôi, vậy thứ bảy chủ nhật tuần sau, nếu cô có thời gian chúng ta hẹn nhau lần nữa.”
Anh thẳng thắn giải quyết vấn đề thời gian, dĩ nhiên Tô Lương không còn cách nào nói khác đi, chỉ đành nói được.
Tô Mẫn đứng bên cạnh nghe hết cuộc đối thoại của hai người, chỉ nâng khóe miệng lên không lên tiếng.
Sau đó Tô Lương và Tô Mẫn bước vào cửa khu chung cư, đi thang máy lên lầu.
Tô Mẫn biết mình cứ mãi hóng hót chuyện riêng của Tô Lương thật sự không tốt cho lắm, nhiều lần như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy phiền.
Nhưng thật sự cô kiềm lòng không được.
Cô nói, “Ôn tiên sinh gấp rút lên lịch hẹn lần sau của hai người gấp gáp như vậy, cũng không biết anh ấy đang sợ điều gì nữa.”
Tô Lương chau mày, nhưng đã quá lười trả lời vấn đề này của Tô Mẫn rồi.
Liên quan đến Trì Cảnh và Ôn Minh Khải, Tô Mẫn đã trêu chọc cô không chỉ một lần hai lần ba lần bốn lần.
Có những lời giải thích nhiều rồi, Tô Lương cũng cảm thấy rất giống ngụy biện, cho nên dứt khoát không mở miệng.
Lúc hai người về đến nhà và thay giày, Tô Mẫn lại nói, “Lúc trước em bước ra từ tiệm đồ ngọt có phải đã gọi điện thoại cho Trì tiên sinh không?”
Tô Lương ừ một tiếng, “Đúng là gọi cho anh ấy.”
Tô Mẫn cười hơ hơ, “Chị chỉ cần đoán là đúng.”
Cô cũng không nói thêm gì nữa, nhưng câu nói này bao gồm không ít ý nghĩa.
Tô Lương đứng dậy, nhìn nhìn Tô Mẫn, sau đó quay người bước đến sofa.
Tô Mẫn bước theo sau ngồi xuống bên cạnh Tô Lương, vừa rồi ăn hơi no, cả người cô đều làm cảm thấy lười biếng, dựa vào sofa.
Cô nói, “Hôm nay chị đã hỏi thăm tiền thuê của căn tiệm đó rồi, không rẻ, nhưng bà chủ Mạnh nói thật ra căn tiệm đó là do vợ của cậu cả nhà họ Trì mở.”
Tô Lương không biết điều này, ngây người ra một lúc, “Thì ra là vậy.”
Tô Mẫn ừ một tiếng, “Sau đó hình như sang lại cho cô ấy, nói là mỗi tháng bọn họ kết sổ, tổn thất không ít, nhưng tiền lời kiếm được cũng nhiều.”
Đúng vậy, vị trí ở đó lượng khách qua lại chắc chắn rất đông.
Tô Lương liếm liếm môi, “Có phải động lòng rồi không?”
Dĩ nhiên là động lòng, hôm nay Tô Mẫn nhìn thấy căn tiệm đó, thì cảm thấy đây là thứ bản thân muốn rồi.
Một mình cô trông coi một cửa tiệm nhỏ như vậy, cô đã cảm thấy đủ lắm rồi.
Nhưng Tô Mẫn cũng biết dựa vào năng lực hiện tại của bản thân, căn bản mở không nổi căn tiệm như vậy.
Cho nên cô không trả lời, chỉ đành thở dài ra một hơi.
Cô không nói, Tô Lương cũng thấu được suy nghĩ của cô, Tô Lương học theo cô dựa vào sofa.
Cô nói, “Nếu chúng ta là người có tiền thì tốt biết mấy.”
Cũng không phải mơ mộng có tiền như nhà họ Trì, chỉ cần có đủ tiền có thể chống đỡ nổi để mở một căn tiệm là được rồi.
Nên mới nói giữa người với người, thật sự không thể so sánh, cũng là cô tâm trạng tốt, nếu không hôm nay nhìn thấy quy mô của nhà họ Trì lớn như vậy, thật sự tâm lý rất dễ bị mất cân bằng.
Sao lại có người đầu thai lại có thể biết chọn gia đình vậy, sinh ra đã ở vạch đích.
Người như bọn họ phấn đấu cả đời cũng chỉ đi được vài bước khỏi vạch xuất phát, càng không cần nhắc đến vạch đích.
Hai chị em bị đả kích, dựa vào sofa một lúc lâu, cũng không xem tivi, cũng không ai lên tiếng.
Cuối cùng Tô Lương đứng dậy, “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, rửa mặt rồi đi ngủ, ngày mai phải đi làm rồi, cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó xem thử có thể gom góp lại để mở một căn tiệm tương đối tốt cho chị không.”
Tô Mẫn nhanh chóng đứng dậy theo, kêu lên một tiếng A Lương.
Tô Lương ngừng lại, quay đầu nhìn cô, Tô Mẫn nghĩ gì đó rồi nói, “Cảm ơn em.”
Tô Lương bật cười, “Có gì cần phải cảm ơn chứ?”
Tô Mẫn không lên tiếng, Tô Lương quay người bước về hướng nhà vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt rồi quay về phòng.
Cô thay đồ rồi trở về giường.
Hôm nay ồn ào cả ngày, thật sự cô cũng rất mệt, nằm xuống giường đầu óc rất loạn.
Lúc nhắm mắt lại, rất nhiều cảnh tượng xuất hiện trong đầu cô.
Ví dụ như nhớ đến căn tiệm hôm nay, hay là nhớ đến nhà họ Trì, còn có nhớ đến việc đi xem phim.
Làm cho đầu cô hơi đau rồi.
Cuộc sống của cô vốn dĩ rất đơn giản, hoặc có thể nói là rất vô vị, nhưng bây giờ cảm thấy mỗi ngày đều nhiều việc hơn, mỗi ngày đều khiến cô phiền lòng hơn.
Tô Lương thở dài một cái rồi trở người, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Ngày mai là thứ hai, hy vọng mọi thứ đều sẽ có một sự bắt đầu tốt đẹp.
Giấc ngủ của Tô Lương cũng được xem là yên ổn, cũng nằm mơ, chỉ là nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, giấc mơ cũng bị gián đoạn.
Đợi đến sáng thứ hai thức dậy, giấc mơ tối hôm qua, cô cũng quên gần hết rồi.
Chỉ nhớ là cô mơ thấy Trì Cảnh còn mơ thấy Ôn Minh Khải, nhưng cụ thể giấc mơ như thế nào cô hoàn toàn không nhớ được.
Cô đứng dậy đi rửa mặt, đứng trước gương, nhìn thấy bản thân mình trong đó có hơi xúc động.
Nói lời thật lòng, từ trước đến nay Tô Lương không phải là người có lòng tin mãnh liệt, cô không có lòng tin gì với bản thân cả, không cần biết là năng lực làm việc hay là bối cảnh gia đình, hoặc là về ngoại hình.
Cô đưa tay sờ sờ gương mặt của mình, cũng không biết là tại vì bình thường không chăm sóc hay vì điều gì khác, cứ cảm thấy da mặt rất thô ráp.
Tô Lương lại thở dài một tiếng, hôm qua ra ngoài đi dạo một vòng, ở trung tâm thương mại nhìn thấy những cô gái kia, ai nấy đều đẹp đẽ.
Cô làm sao không xúc động cho được, có vài lần suy nghĩ, cảm thấy bản thân cũng nên đổi cách sinh hoạt.
Rõ ràng là cuộc sống đã trở nên tốt hơn rồi, nhưng cô lại sống một cách keo kiệt như vậy, hoàn toàn không cần thiết.
Cô cũng nên đối xử tốt với bản thân một chút.
Suy nghĩ lung tung nhiều như vậy, đợi sau khi rửa mặt xong, Tô Mẫn vẫn chưa ngủ dậy.
Tô Lương nhìn thời gian, không gọi Tô Mẫn, mà dọn dẹp một chút trước, xuống lầu mua đồ ăn sáng.
Đợi lúc quay về, Tô Mẫn cũng đã dậy rồi, hơn nữa cũng đã rửa mặt xong.
Nhìn thấy cô bước vào, Tô Mẫn lên tiếng, “Chị đoán là em ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi, nhưng mà không đoán được là em thức dậy sớm như vậy.”
Tô Lương đặt bữa sáng lên bàn ăn, “Quen rồi, trước kia không phải em đều như vậy sao?”
Tô Mẫn mơ mơ màng màng bước đến, “A Lương, chị cứ cảm thấy bản thân em quá căng thẳng, cuộc sống của em cũng quá áp lực rồi.”
Tô Lương cười, cũng không biết Tô Mẫn tại sao lại cảm thấy như vậy.
Nhưng cô vẫn nói, “Có thể, hoặc là thật sự em không biết cách sống.”
Chủ yếu là thời gian khó khăn quá dài rồi, cho dù là giàu lên, cô cũng không thể ngay lập tức thay đổi thói quen sinh hoạt lúc trước được.
Hai chị em ngồi xuống ăn sáng, Tô Mẫn nghĩ gì đó nói với Tô Lương, “Tối hôm qua chị nói A Húc một lúc, thật ra anh ấy cũng có ý muốn mở một căn tiệm của riêng mình, sau đó hôm qua anh ấy nhắc đến điều này với chị, ý muốn nói hai chúng ta cũng không có cách nào lấy ra số tiền lớn như vậy để mở một căn tiệm ở vị trí tốt, hay là…… hay là……”
Cô ậm ừ một lúc cũng nói không xong, nhưng rõ ràng Tô Lương nghe ra được ý nghĩ trong câu nói của cô là gì, “Hay là hai người hợp tác với nhau mở tiệm, là ý này đúng không?”
Tô Mẫn a lên một tiếng, vừa nhìn đã thấy không tự nhiên, “Đúng là có ý này, như vậy phân chia tiền vốn ra, mọi người ai cũng nhẹ nhàng phần nào.”
Dù sao Tô Lương cũng không phản đối suy nghĩ này của bọn họ, thật sự là hai người hợp tác với nhau sẽ không bị áp lực nhiều như vậy.
Nhưng Tô Lương vẫn đặc biệt nhắc Tô Mẫn một câu, “Hai người hợp tác với nhau rất dễ xảy ra tranh chấp, cho dù hai người đều có ý với đối phương, dù sao cũng chưa đến với nhau, đừng để đến lúc đó đừng để vì những việc liên quan đến chuyện tiền bạc mà ảnh hưởng đến việc hai người đến với nhau.”
Không đợi Tô Mẫn bác bỏ, cô lại nói, “Anh em ruột còn phải tính toán kĩ càng, chị phải hiểu rõ điều này, bao nhiêu cặp đôi đã kết hôn cũng là vì trúng vé số tiền chia không đồng đều mà làm ầm ĩ lên, trong lòng mình phải có tính toán.”
Vốn dĩ Tô Mẫn còn muốn bác bỏ thì ngay lập tức đã bị Tô Lương chặn miệng lại, cô nghĩ đi nghĩ lại rồi ừ một tiếng, “Được, vậy chị suy nghĩ thêm vậy.”
Tô Lương uống vài ngụm sữa bò, hơi không kiềm lòng được, lại nói, “Người nhà A Húc có biết chị không, nếu như hai người đều có ý với nhau, ít nhất là phải vượt qua rào cản gia đình đã, bên chúng ta thì không vấn đề gì, nhưng bên anh ấy chị phải hiểu rõ.”
Lần này Tô Mẫn không hề chết cũng không thừa nhận tình cảm giữa cô và A Húc nữa, chỉ gật đầu, “A Húc nói là biết, anh ấy đã nhắc qua với gia đình anh ấy rồi.”