Ông trời sao lại bất công như vậy?
Cái này như thế nào cũng không thể nói rõ ràng được, chuyện không công bằng trên thế giới này còn nhiều lắm.
Ôn Minh Khải cười cười: “Thật ra tôi có thời gian ngược lại lại ngưỡng mộ mọi người, tự do tự tại, cuộc đời cũng chỉ nằm trong tay của chính mình.”
Giống như kiểu gia đình của bọn họ, địa vị hơi cao một chút, cũng không biết là xã hội ước thúc mạnh mẽ, hay là bọn họ muốn tự mình thiêu thân.
Dù sao mỗi một gia đình, những điều anh nhận ra, đều phải làm ra một số quy củ riêng.
Mặc dù giàu có vẫn có một vài lợi ích, nhưng cuộc sống của bọn họ cũng không được tự do.
Tô Lương ở bên cạnh mỉm cười, mỗi người đều chỉ có thể nhìn thấy một mặt thoải mái, an ổn nhất trong cuộc sống của người khác, lúc nhìn kỹ lại cuộc sống của chính mình liền cảm thấy đủ các kiểu không thuận lợi.
Thật ra đều giống nhau cả thôi.
Bọn họ ở đây nói liên miên mấy lời vô nghĩa, sau đó đồ ăn cũng đã được mang đến.
Hôm nay Tô Lương không muốn nói chuyện, tâm trạng cô không tốt lắm, món ăn dọn lên rồi cũng chỉ chuyên chú ăn cơm.
Qua một lát, Tô Mẫn cũng nhận ra được, cô liếc nhìn Tô Lương: “Sao vậy? Hôm nay công việc không thuận lợi sao? Cảm thấy trạng thái của em không ổn lắm.”
Tô Lương thẳng thắn thừa nhận: “Quả thật là trạng thái không ổn, có hơi mệt mỏi. Chiều hôm nay công việc quá nhiều, bận đến nỗi em choáng váng cả đầu óc.”
Tô Mẫn không hiểu nội dung công việc của cô: “Các em chắc đều là công việc về trí óc, quả thật là sẽ dễ bị mệt mỏi, công việc thể lực giống chị, chỉ cần không làm việc nữa, dừng lại đã hồi phục lại rồi.”
Ôn Minh Khải chỉ nhìn Tô Lương, không hỏi cô lời nào.
Nội dung nói chuyện trên bàn ăn cũng không nhiều, cũng chỉ có Tô Mẫn và Ôn Minh Khải nói một chút về món ăn nhà hàng này như thế nào.
Ôn Minh Khải muốn làm về ẩm thực, khẳng định phải hiểu cái này, Tô Mẫn cùng anh phân tích một chút.
Những cái này Tô Lương không hiểu, cô chỉ càng im lặng.
Cô ăn xong trước tiên, đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế, chờ đợi một lát rồi lấy điện thoại ra. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Điện thoại không có gì cả, không có ai tìm cô.
Không hiểu sao Tô Lương còn có chút thất vọng.
Sau đó cô để điện thoại xuống, ngẩn người ra.
Trợ lý nói Trì Cảnh muốn thông qua việc gây khó dễ cho cô, để cho cô nhận ra anh không vui.
Thật ra cái này hoàn toàn không cần thiết phải nhắc nhở cô, Tô Lương sớm đã biết Trì Cảnh không vui rồi.
Trợ lý còn nói Trì Cảnh không vui có thể liên quan đến cô, Tô Lương cảm thấy có lẽ đúng là có liên quan đến cô, nhưng cô vẫn luôn mờ mịt không hiểu như trước.
Nếu cô đã có thể suy nghĩ rõ ràng, vài ngày sớm đã nghĩ thông suốt rồi.
Cô thật sự là không chọc đến Trì Cảnh bất kỳ chỗ nào.
Bây giờ chỉ coi như nhắc nhở cô, cô cũng không có cách nào.
Tô Lương ở đây ngây ngẩn không bao lâu, Ôn Minh Khải đã nhận ra rồi.
Anh giơ tay quơ quơ trước mặt Tô Lương: “Này này, tỉnh táo lại nào.”
Tô Lương giật mình phản ứng lại: “Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang nghĩ về công việc, không biết hôm nay xử lý tài liệu có vấn đề gì hay không.”
Tô Mẫn ở bên cạnh ôi chao một tiếng: “Cũng đã tan làm rồi, đừng nghĩ đến những cái này nữa, ngày mai lúc đi làm thì kiểm tra lại một chút là được rồi.”
Tô Lương vâng một tiếng, gật gật đầu không nói lời nào.
Ở đây ăn cơm cũng rất nhanh, Ôn Minh Khải muốn thanh toán, nhưng quản lý nhà hàng nói là không cần, bữa ăn này được miễn phí.
Hình như giám đốc mới vừa xin ý kiến của ông chủ, ông chủ nói thẳng là bữa cơm này không tính tiền.
Một bữa cơm Ôn Minh Khải cũng không quá tính toán, sau khi cảm ơn thì đưa Tô Lương và Tô Mẫn rời đi.
Đứng ở bên ngoài cửa nhà hàng, Tô Mẫn vươn vai: “Ăn no uống đủ rồi thì buồn ngủ, muốn về nhà đi ngủ rồi.”
Đoạn đường này tương đối náo nhiệt, ban đầu Ôn Minh Khải còn muốn hỏi xem các cô có muốn đi dạo xung quanh một chút hay không.
Kết quả bây giờ nghe Tô Mẫn nói như vậy, anh cũng chỉ có thể xóa bỏ suy nghĩ trong đầu, lái xe đưa hai cô về nhà.
Ở cổng khu chung cư chia tay, sau đó Tô Lương và Tô Mẫn đi vào trong khu chung cư.
Tô Mẫn nói: “Gần đây em và anh Ôn qua lại hình như hơi thường xuyên nhỉ, em nói thật đi, em cũng có ý với cậu ấy phải không?”
Tô Lương chần chừ một lát, cô và Ôn Minh Khải không phải qua lại bình thường, mà qua lại so với trước đây có thân thiết hơn một chút.
Ít nhất trước đây Ôn Minh Khải sẽ không hở một tí là đưa đón cô khi đi làm tan làm.
Hiện tại hai người như thế này quả thật là dễ làm cho người khác hiểu lầm.
Tô Lương nói: “Em không có ý gì khác với anh ấy cả, anh Ôn không phải mẫu người mà em thích.”
Cho tới bây giờ Tô Lương chưa từng nhắc đến tiêu chuẩn chọn người yêu của mình, cô vẫn luôn nói là không có dự định tìm kiếm.
Cho nên bây giờ những lời nói này của cô mơ hồ có một ít ý tứ ở trong đó, Tô Mẫn vội vàng hỏi: “Vậy em thích mẫu người như thế nào?”
Tô Lương mím môi không nói chuyện.
Tô Mẫn suy nghĩ: “Mẫu người như anh Ôn mà em còn không thích, chị cảm thấy mẫu người như cậy ấy hẳn là kiểu mà đại chúng yêu thích nhất.”
Ôn Minh Khải ôn hòa có lễ độ, cư xử chân thành, lời nói cử chỉ cũng biết tiến biết lùi, hơn nữa điều kiện gia đình còn không tệ.
Nói thật lòng, cô gái bình thường hẳn là đều đổ anh.
Tô Lương không tiếng động thở dài một hơi: “Không nói, không nói nữa. Cụ thể thích mẫu người như thế nào, chị bảo em miêu tả tỉ mỉ cho chị em cũng không miêu tả ra được, dù sao ngài Ôn làm bạn bè còn được, làm người yêu thì không phải mẫu người của em.”
Nói xong câu này, cô bước nhanh về phía trước.
Tô Mẫn vẫn còn muốn hỏi, nhưng Tô Lương bước đi rất nhanh, cô ở phía sau chạy theo, muốn hỏi cũng không hỏi ra được.
Hai người về đến nhà, Tô Lương đi tắm rửa một lát.
Chờ đến khi một lần nữa quay về phòng, màn hình điện thoại cô đang để trên giường sáng lên.
Tô Lương nhìn lướt qua, trên màn hình hiển thị vừa rồi có cuộc gọi nhỡ.
Là Trì Cảnh gọi điện thoại đến, chỉ một cuộc.
Tô Lương do dự một lát, vẫn là không quan tâm, chủ yếu là lại nghĩ đến hôm nay Trì Cảnh gây khó khăn với cô lúc đi làm.
Còn có mấy hôm trước Trì Cảnh ở trước mặt cô bày ra vẻ mặt khó ở.
Chỉ xem như anh là ông chủ, cũng không thể ỷ vào thân phận làm xằng làm bậy dồn ép người ta như thế được.
Là con người thì đều có sự cáu kỉnh, tuy cô kiếm được tiền, nhưng công việc cũng không thiếu để mà làm.
Hoặc là có thể nói, cô đúng là bằng cấp không đủ, nhưng nói về năng lực, Tô Lương cảm thấy mình không hề thua kém người khác.
Nếu là công việc của cô, mỗi thứ cô đều hoàn thành rất tốt, thời gian trước tăng cô cũng rất phối hợp, chưa từng để cho công việc của mình gây cản trở.
Cho nên tiền lương của cô, cô cầm, trong lòng rất yên tâm thoải mái.
Cô cảm ơn Trì Cảnh đã cho cô cơ hội như vậy, nhưng cũng không đến nỗi để Trì Cảnh cứ luôn ức hiếp như thế này.
Tô Lương thay quần áo, sau đó dựa vào đầu giường, cầm điện thoại lướt xem tin tức giải trí.
Bản thân cô không thích đọc tin tức lung tung.
Cuộc sống của mình đã rối tinh rối mù rồi, làm sao còn có tâm trạng đi quan tâm cuộc sống của người khác.
Nhưng bây giờ thật sự là không có chuyện gì làm để giết thời gian cả.
Tùy tiện lướt xem một lát, tin tức trong giới giải trí nhiều nhất, cuộc sống của những người này hình như vô cùng phong phú.
Tô Lương có chút cảm khái, trái ngược với trước đây mà nói, cuộc sống của bản thân cô hiện giờ cũng rất phong phú đó.
Chỉ là cái loại phong phú này có đôi khi thật làm cho cô đau đầu.
Xem tin tức giải trí trên điện thoại một lúc, điện thoại trong tay cô rung rung, nhắc nhở có tin nhắn đến.
Tô Lương vừa liếc qua thì nhìn thấy là tin nhắn Trì Cảnh gửi cho cô.
Tô Lương nhăn mày, ngón tay vừa trượt, xóa đi nhắc nhở tin nhắn.
Cô không xem Trì Cảnh gửi cái gì, vào giờ này cô hoàn toàn có thể giả bộ là đã ngủ rồi.