Tô Lương nhìn Tô Mẫn, có một số lời cô không thể nào nói quá rõ ràng được.
Có lẽ sẽ ngăn ngừa những tranh chấp về kinh tế, nhưng trên chuyện tình cảm không cách nào tính toán rõ ràng.
Nhưng dựa vào năng lực hiện tại của cô và Tô Mẫn, cũng thực sự là ngoại trừ con đường này không còn cách nào khác.
Vì vậy cô liền gật gật đầu: “Tự chị quyết định là được rồi, tất cả đều nghe theo chị, nhưng đến lúc ký hợp đồng cần phải xem kỹ lưỡng.”
Cô quay đầu nhìn A Húc, giải thích: “Không phải là không tin tưởng anh, chỉ là sợ hai người sau này có tranh chấp, vốn dĩ quan hệ rất tốt, đừng để bị ảnh hưởng.”
A Húc “ừ” một tiếng, tỏ ra là đã hiểu: “Tôi hiểu.”
Trì Cảnh ở bên cạnh không nói gì, chuyện này anh cũng không tiện để nhúng tay vào.
Mà lùi lại một bước, thực sự anh cũng cảm thấy hai người Tô Mẫn và A Húc hùn vốn làm ăn vẫn khá tốt.
Ai tinh mắt cũng nhìn ra được, hai người có tình cảm với nhau, sau này cùng nhau mở một cửa hàng kinh doanh, tình cảm từ từ hài hòa.
Như vậy có lẽ so với sự hòa hợp bây giờ của bọn họ, càng có thể vun đắp tình cảm hơn.
Về chuyện mở cửa hàng, Tô Lương không nói quá nhiều, Tô Mẫn cũng yên tâm.
Ban đầu điều cô sợ nhất chính là Tô Lương không đồng ý, bản thân cô vốn dĩ rất muốn cùng A Húc cùng nhau mở cửa hàng.
Cũng có thể là do cô quá vội vàng muốn kinh doanh riêng.
Sau đó bọn họ chuyển chủ đề, nói về chuyện khi nào mời nhà họ Trì ăn cơm.
Lần trước bọn họ đến nhà tổ họ Trì, lúc đó cùng Cố Tư nói chuyện rất nhiều.
Có lẽ Cố Tư xem như chuyện bình thường, nhưng như vậy Tô Mẫn cũng ngại mà kéo dài về sau.
Cô hỏi khi nào Trì Cảnh có thời gian, đến lúc đó hẹn mọi người đến nhà náo nhiệt một bữa.
Mặc dù Trì Cảnh bận rộn công việc, nhưng thời gian vẫn là bản thân mình có thể làm chủ.
Anh nói mình lúc nào cũng được, Cố Tư và Trì Uyên bên kia càng không phải nói.
Hai người đó đều không đi làm, cả ngày ở nhà chăm sóc con, muốn đi ra ngoài chơi thì bất cứ lúc nào đều có thể.
Nói như vậy, Tô Mẫn cũng liền yên tâm: “Nếu không thì thứ bảy tuần này như thế nào, các anh cũng nghỉ, đến nhà chúng tôi ăn uống một bữa, cho dù uống nhiều vui chơi muộn, cũng không bổ ỡ công việc thứ hai.”
Tô Lương ở bên cạnh ngây người.
Trí nhớ của Tô Mẫn thật sự càng ngày càng kém.
Cô vẫn nhớ hôm đó lỡ hẹn một lần với Ôn Minh Khải, cô áy náy nói là hẹn lại lần sau.
Lúc đó Ôn Minh Khải đã quyết định thời gian rồi, định là thứ bảy tuần này.
Trì Cảnh không có ý kiến gì: “Được, vậy thì thứ bảy đi, đến lúc đó tôi nói với Cố Tư cùng một Trì Uyên một tiếng.
Tô Mẫn lại quay đầu bảo A Húc đến lúc đó cũng đến, còn bảo anh đến sớm một chút, có thể giúp nấu cơm.
Cô thật sự xem A Húc là người của mình, A Húc nói được, thái độ cũng rất ngạc nhiên.
Tình huống này trước mắt của hai người bọn họ, nói là không phải người yêu, đoán chừng cũng không ai tin.
Bữa cơm trưa chậm rãi ăn xong, Trì Cảnh thanh toán, sau đó cả nhóm người đi ra khỏi nhà hàng.
Đứng ở cổng nhà hàng, A Húc gọi xe, Tô Mẫn quay đầu nhìn Tô Lương và Trì Cảnh: “Mọi người đi làm việc đi, tôi và A Húc đi trước.”
Trì Cảnh “ừ” một tiếng: “Được, vậy thứ bảy gặp.”
Tô Mẫn cười: “Được, anh Trì, nếu có cái gì kiêng ăn thì nói cho em gái tôi biết, để tránh lúc đó nấu món anh không thích.”
Trì Cảnh thực sự không kén ăn, anh không quá thích cái gì, đồng thời cũng không quá ghét cái gì.
Trì Cảnh gật đầu, không nói gì.
Có rất nhiều xe taxi, sau đó A Húc chặn một chiếc, hai người cũng đi lên xe.
Tô Lương đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, Trì Cảnh quay đầu nhìn cô: “Còn không đi sao? ở đây đợi gì thế?”
Tô Lương không nhìn Trì Cảnh, xoay người đi về hướng công ty.
Trì Cảnh mỉm cười, ở phía sau đi theo: “Tôi nói với cô gần xong rồi mà, tôi cũng đồng ý tăng lương cho cô, cô còn nhăn mặt thế cho tôi, tôi bây giờ tôi lấy tiền cũng không hối lộ được cô sao?”
Tô Lương vừa nghe đến câu nói cuối cùng của anh, thực sự không nhịn nổi mà phì cười.
Nhưng ngữ khí cô nói chuyện vẫn cố gắng kéo căng: “Vốn dĩ chính là vấn đề của anh, cho dù anh dùng tiền hối lộ tôi, cũng không thể thay đổi những thứ thiết yếu, anh vẫn phải tự kiểm điểm mình.”
Trì Cảnh dễ tính “ừ” một tiếng: “Tôi đây kiểm điểm vẫn không đủ à, tôi cũng đã nhận sai với cô rồi.”
Rốt cuộc lần này Tô Lương quay đầu lại nhìn anh: “Vậy thì anh vẫn chưa cam đoan, cam đoan sau này cũng sẽ không làm loại chuyện khốn nạn này nữa.”
Trì Cảnh bất lực: “Dũng khí của cô thật sự là càng ngày càng lớn.”
Đúng vậy, Tô Lương cũng cảm thấy như vậy.
Dù sao thì sau khi cãi nhau xích mích một trận với Trì Cảnh, cô với Trì Cảnh nói chuyện có thể không cần khách sáo nữa.
Chuyện này lúc trước cô có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tô Lương hừ một tiếng, sau đó bước nhanh đi về phía trước.
Trì Cảnh thành thực đi ở phía sau.
Hai người đi vào sảnh lớn của công ty, lễ tân bên kia đang có vài đồng nghiệp dựa vào bàn lễ tân nói chuyện.
Nhìn thấy Trì Cảnh và Tô Lương đi đến, tất cả bọn họ đều im lặng đứng thẳng người.
Mặc dù cái gì cũng không nói, nhưng Tô Lương biết những người đó nhất định là rất hóng hớt về mối quan hệ của cô và Trì Cảnh.
Tô Lương chỉ liếc nhìn những người ở đó, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, hiện tại cô thật sự có chút đau đầu.
Trước đó biểu cảm của Trì Cảnh ở thang máy, đã khiến những người đó suy nghĩ miên man.
Loại chuyện này muốn giải thích, thì rất dễ là càng tô càng đen.
Về sau những người này trong công ty, không chừng còn sẽ nhìn cô như thế nào.
Mặc dù nếu chuyện như vậy cô thật sự là được lợi từ trong đó, nhưng gương mặt này của cô cũng luôn không nhịn được.
Tô Lương và Trì Cảnh cùng nhau đi vào trong thang máy, cô không kiềm chế được mở miệng hỏi: “Gần đây giám đốc Trì và bà Trì không thúc giục anh tìm bạn gái kết hôn sao?”
Làm sao mà không có, trước đó bà hai còn điện thoại cho anh nhắc đến Tống Manh.
Anh thở dài: “Có nói, nhưng tôi đã quen rồi, có lẽ bọn họ cũng đã quen rồi, bọn họ thúc giục thì bọn họ cứ thúc giục, tôi chỉ sống cuộc sống của tôi.”
Tô Lương hiếu kì: “Cô gái đó lúc trước đến công ty tìm anh, tôi thấy cũng khá tốt, anh ghét cô ta à? Nếu không ghét, thực sự có thể tiếp xúc thử xem.”
Trì Cảnh thực sự có chút ghét Tống Manh.
Ban đầu không ghét, nhưng bởi vì tính cánh cô ta có hơi dính người, hơn nữa quá chủ động.
Trì Cảnh không quá thích cô gái không biết quan sát, anh cảm thấy mình đã biểu hiện rất rõ ràng rồi, nhưng Tống Manh ở đó liên hệ với bà hai, nói một số điều không phải thật, chính vì thế khiến anh thực sự không thích.
Anh nói: “Có thể là nói ghét đi, dù sao vừa nhìn đều cảm thấy dư thừa.”
Tô Lương rụt cổ, hôm đó nhìn thấy Tống Manh, không nói những cái khác, chỉ nói tương mạo ngoại hình cũng rất đẹp.
Như vậy mà Trì Cảnh còn có thể ghét bỏ.
Tô Lương chần chừ một lúc, ở trong lòng nghĩ thầm, cũng khó trách anh độc thân, đáng đời anh độc thân.
Yêu cầu của người đàn ông này thực sự là quá cao, cứ tiếp tục như vậy đoán chừng về già chỉ có thể đi đến viện dưỡng lão.
Đương nhiên những lời này Tô Lương không thể nói ra được, chỉ có thể âm thầm oán trách.
Sau khi lên lầu Trì Cảnh trở về văn phòng của mình, hai người cũng tách ra.
Tô Lương về đến văn phòng duỗi lưng một cái, nghĩ đến chuyện tăng lương, trong lòng cảm thấy đắc ý.
Chỉ là cô ở đây vẫn không vui vẻ, một lúc lâu sau, cửa văn phòng bị đẩy ra.
Trợ lý thứ hai xông vào như tên trộm, trở tay đóng cửa lại.
Bộ dạng này của cô không cần nói Tô Lương cũng biết cô muốn làm cái gì.
Tô Lương vội đưa tay: “Tôi nói trước nha, tôi với anh Trì cái gì cũng không có, cô đừng hiểu lầm.”
Trợ lý thứ hai nheo mắt nhìn cô, nụ cười trên mặt đặc biệt bát quái: “Quan hệ gì cũng không có, cô chắc chắn?”
Tô Lương không nói gì, biểu cảm rất nghiêm túc.
Trợ lý thứ nhích lại gần: “Hai người đã hòa giải rồi à? Không phải trước đó anh ta còn mượn chuyện công việc làm khó cô sao, hiện tại hai người đã nói ra hết tất cả hiểu lầm rồi à?”
Tô Lương liếm liếm môi, không biết nên nói như thế nào.
Trợ lý thứ hai cười hì hì: “Hai người ở thang máy xảy ra chuyện gì vậy, cô đừng đánh tôi haha, tôi cũng có đầu óc, tình hình này của hai người vừa nhìn đã là không đúng rồi.”
Cô ta hạ thấp gióng: “Thái độ Anh Trì khi nào đối xử với người khác như vậy, Tiểu Lương à, tất cả sự khác thường của anh ta đều chỉ nhằm vào cô, cô nói hai người không có gì, cô xem mấy người tin tưởng.”
Cô ta ngồi xuống, trên mặt mang theo một số lời tình ý sâu xa.
Cô ta lại nói: “Tôi là xem cô như người nhà mới nói thật với cô, nhưng cô đừng quan tâm mất mặt hay không mắt mặt, anh Trì tuyệt đối là đối với cô có một số suy nghĩ khác, cô phải tranh thủ, người điều kiện thân phận như anh ta vừa vung tay thì dễ dàng bay mất.”
Những lời này trợ lý thứ hai đã từng nói với cô rất nhiều lần,Tô Lương cũng đã giải thích rất nhiều lần.
Nhưng lần này cô không giải thích, một là giải thích như thế nào cũng vô dụng, còn có một điều khác cũng chính là cô không có năng lực mạnh như vậy.
Quả thật sự tiếp xúc hiện tại của cô và Trì Cảnh có một chút không thích hợp.
Chính cô cũng cảm thấy, quan hệ của cô và Trì Cảnh tốt hơn nhiều so với trước đây.
Người khác không biết trong đó đúng sai, hiểu lầm cũng là điều đương nhiên.