Đợi Tô Lương rửa tay ngồi xuống ăn cơm, Tô Mẫn lại mở miệng nói: “Trưa hôm nay em đã hẹn trước với anh Trì rồi sao, chị với A Húc đi qua, không có làm phiền hai người chứ?”
Tô Mẫn chỉ là hỏi bình thường, nghe ra được cũng không mang theo ý bát quái gì.
Tô Lương nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn: “Cũng không phải là đã hẹn trước, chỉ là một mình anh ta, em cũng chỉ một mình, hai người cùng nhau chạm mặt, liền muốn cùng nhau ăn cơm một bữa, cũng không có cái gì gọi là làm phiền hay không làm phiền, càng nhiều người càng vui vẻ.”
Tô Mẫn à một tiếng, ngồi xuống: “Luôn cảm thấy hai người ở cùng nhau, anh Trì dường như không muốn để cho người khác lại gần can thiệp vào lắm.”
Còn không đợi Tô Lương nói gì, cô lại nói: “Nhưng công ty này của em tốt hơn với công ty trước rất nhiều.”
Đúng vậy, Tô Lương cũng cảm nhận được, Trì Cảnh so với tên khốn nạn lúc trước thực sự là tốt hơn rất nhiều.
Cho dù lúc trước anh lấy việc công làm việc tư dùng công việc làm khó mình, nhưng thực sự cũng không xem như đến mức đáng ghét.
Tô Lương không quá muốn nhắc đến Trì Cảnh, chủ yếu là vừa nhắc đến anh liền có chút khó chịu.
Cô luôn không kiềm chế được nghĩ đến cảnh tượng hôm nay ở công ty.
Cũng không biết làm như thế nào, hai người họ ở chung càng lúc càng không tự nhiên.
Tô Lương hỏi Tô Mẫn và A Húc bên kia bàn bạc như thế nào rồi, chuẩn bị lúc nào mở cửa hàng.
Nhìn dáng vẻ vô cùng lo lắng này của cô soạn ra hợp đồng, đoán chừng là đã bắt đầu chuyện tìm cửa hàng.
Vừa nhắc đến chuyện mở cửa hàng Tô Mẫn liền cười: “Trước đó A Húc đi ra ngoài nhìn cửa hàng, bọn chị cũng không phải nhìn một vòng rồi sao, anh ấy nói anh có cảm giác tương đối tốt, đến lúc đó lại dẫn chị đi xem một lần nữa, chị cũng có hai chỗ cảm thấy tương đối hài lòng, đến lúc đó chị lại dẫn anh ấy nhìn một cái, sau đó lại thương lượng.”
Tô Lương cũng cầm đũa lên: “Nhìn mọi người như vậy, cảm giác có phải cửa tiệm chuẩn bị mở rồi hay không?”
Tô Mẫn mím môi chần chừ một lúc: “Có lẽ là thế, A Lương, chị nói thật với em, chị thực sự rất nóng lòng, mặc dù bây giờ chị cũng đang có công việc, nhưng chị vẫn muốn có một cửa hàng của riêng mình.”
Lúc trước Tô Mẫn không có công việc, mỗi ngày chỉ trông coi một phần ba mẫu đất ở nhà, thực sự cô rất ngưỡng mộ những người có sự nghiệp riêng của mình.
Lúc đó thậm chí cô còn dự định ra ngoài bày quầy bán hàng, nhưng hai vợ chồng già nhà họ Tôn kia không đồng ý.
Hai vợ chồng đó sức khỏe không tốt, nếu như Tô Mẫn ra ngoài bày quầy bán hàng, cũng gần giống như là đi làm, cần phải bày quầy đúng giờ, không thể chăm sóc hai người bọn họ.
Hai vợ chồng già cần người hầu hạ, đương nhiên sẽ không cho phép.
Lúc trước Tô Mẫn là một người rất hiếu thuận, hai vợ chồng già đứng ra phản đối, cô cũng không kiên trì nữa.
Nhưng trong lòng cô thực sự vẫn luôn có suy nghĩ, muốn làm một chỗ buôn bán nhỏ thuộc về bản thân mình.
Tô Lương cũng không ngăn cô: “Anh Trì tăng lương cho em, sau này em kiếm được nhiều hơn một chút, đến lúc đó xem thử có thể giúp chị được một phần.”
Trọng điểm Tô Mẫn lại rơi vào vế trước, hai con mắt đều trừng lớn: “Anh Trì tăng lương cho em sao? Tại sao vậy, em ở đây mới làm việc không bao lâu, lại tăng lương cho em rồi?”
Tô Lương không tiện nói, là bởi vì hai ngày nay Trì Cảnh nhăn mặt với cô, cô vẫn luôn giữ kệ không chịu tha thứ, Trì Cảnh không còn cách nào khác.
Lời này nếu mà nói ra, rõ ràng là cô tỏ ra mình quá nhỏ mọn.
Vì vậy cô chỉ có thể nói: “Có thể là thấy năng lực làm việc của em khá tốt, khoảng thời gian trước vẫn luôn tăng ca cũng không chút than vãn, vậy nên anh ta tăng thêm cho em.”
Tô Mẫn gật gật đầu, căn bản không biết trong lời của Tô Lương là thật hay giả: “Ông chủ này của em thật sự là quá tốt, thế mà quan tâm cấp dưới như thế.”
Tô Lương không nói gì, Tô Mẫn lại ngậm ngùi một câu: “Bình thường anh ta đối với mọi người cũng khá tốt, trên công việc cũng tương đối thân thiện, em nói xem người như vậy tại sao không có bạn gái nhỉ.?”
Tô Lương ngưng lại: “Có thể là do ánh mắt của chính anh ta quá cao.”
Tô Mẫn à một tiếng: “Có khả năng, cũng chỉ là có khả năng như vậy.”
Hai người nói chuyện như vậy, sau đó bắt đầu ăn cơm, chưa được một lúc, điện thoại Tô Mẫn reng lên.
Cô lấy điện thoại ra xem, sau đó mỉm cười.
Có lẽ là tin nhắn gởi đến, Tô Lương đoán tin nhắn, có thể là của A Húc.
Tô Mẫn vừa ăn vừa gởi tin nhắn cho A Húc, cũng không biết hai người nói cái gì, gửi qua gửi lại mãi không xong.
Tô Lương ở bên cạnh nhìn một lúc rồi thu hồi ánh mắt.
Có thể đây chính là dáng vẻ yêu đương, bất kể là nói cái gì, hai người đều có thể nói mãi không ngừng.
Mà nhìn biểu cảm của Tô Mẫn, toàn bộ quá trình đều mỉm cười nhẹ nhàng, nhìn rất ngọt ngào.
Tô Lương vội ăn nhanh, cầm bát đũa đi đến phòng bếp: “Chị ăn nhanh đi, lát nữa thức ăn đều nguội rồi, có cái gì không thể để ăn cơm rồi lại nói sao.”
Tô Mẫn “a” một tiếng, giống như mới lấy lại tinh thần: “Em ăn cơm xong rồi à?”
Tô Lương đặt bác đũa trong bồn rửa chén, vừa duỗi lưng, vừa đi về phòng của mình: “Đã ăn xong rồi, là chị ăn quá chậm thôi.”
Tô Mẫn không nói gì, cười haha, tiếp tục cúi đầu gửi tin nhắn.
Tô Lương về đến phòng trực tiếp nằm lên giường.
Thực sự cả ngày hôm nay cũng không làm quá nhiều việc, nhưng cô không biết tại sao lại cảm thấy có một chút mệt mỏi.
Nằm ở trên giường lăn qua lăn lại vài lần, cô lại lấy điện thoại ra, trong điện thoại cũng không có điện thoại hay tin nhắn của ai.
Cô tùy ý lướt xem, sau đó lướt đến vòng bạn bè xem.
Trì Cảnh đăng lên vòng bạn bè, không có ảnh, chỉ có một dòng chữ viết.
Dòng chữ này khiến cho Tô Lương không nhịn được mà bật cười, Trì Cảnh nói: Càng lúc càng khó dỗ, tính khí càng lúc càng lớn.
Tô Lương biết câu nói này là miêu tả mình, thực sự không kiềm chế được mà bình luận ở phía dưới.
Cô nói: Bản thân tự suy nghĩ, đầu tiên anh cần phải hiểu rõ sai lầm rốt cuộc là ở trên người ai.
Gởi xong, sau đó Tô Lương thực sự có chút buồn phiền.
Cũng không biết có phải là do bản thân cô quá nhạy cảm hay không, cô luôn cảm thấy cô qua lại với Trì Cảnh như vậy, giống như là đôi tình nhân liếc mắt đưa tình.
Nhưng bây giờ xóa bỏ dường như cũng không tốt lắm.
Cô vẫn đang do dự như vậy, Trì Cảnh bên kia trả lời cô.
Thái độ Trì Cảnh giống như ngày hôm này, đặc biệt nói chuyện dễ chịu.
Anh nói: Được được được, là tôi sai, vậy bây giờ không tức giận nữa?
Cô trả lời một chữ hừ, không nói gì nữa.
Trả lời xong, cô ném điện thoại sang một bên, đưa tay che mặt, càng xem càng giống, càng xem càng giống như đôi tình nhân nhỏ giận dỗi cãi nhau.
Đợi một lúc, cô lấy tay xuống nhìn chằm chằm trần nhà.
Thực sự cô cũng không biết mình đang nhìn cái gì, trong đầu rất hỗn loạn.
Một lúc lại nghĩ đến chuyện xảy ra ban ngày, một lúc lại nghĩ đến chuyện vừa nảy Trì Cảnh trả lời cô.
Cô cảm thấy mơ hồ có một chút ngọt ngào, cũng vẫn có một chút mơ hồ nóng lòng.
Tô Lương cứ vậy lại nằm một lúc, điện thoại vang lên ting ting hai cái, là Wetchat có tin nhắn đến.
Cô vội trở người, cầm điện thoại qua, cứ nghĩ là của Trì Cảnh gởi tin nhắn cho cô.
Kết quả vừa mở ra, phát hiện không phải là Trì Cảnh, mà là trợ lý thứ hai gửi đến.
Lúc này Tô Lương mới nhớ lại, cô có bạn bè với trợ lý thứ hai, Trì Cảnh chắc chắn cũng có, vậy nên vừa nãy cô bình luận qua lại với Trì Cảnh có lẽ là bị trợ lý thứ hai nhìn thấy được.
Trợ lý thứ hai gửi tin nhắn cho Tô Lương, đương nhiên cũng là bát quái, cô ta gửi tin nhắn với biểu cảm tên trộm trước.
Sau đó lại nói: “Còn nói là hai người không có chuyện gì, nhìn xem, giấu không nổi nữa rồi.”
Sau đó cô ta gửi một tấm ảnh chụp màn hình, ảnh chụp màn hình chính là đối thoại vừa rồi Tô Lương cùng Trì Cảnh bình luận.
Không đợi Tô Lương ở bên đây trả lời, cô ta lại gửi đến một câu: “Lui một vạn bước nói, xem như hai người hiện tại cái gì cũng đều không có, nhưng hai người sớm muộn sẽ ở bên nhau, cô có tin không?”
Ngón tay Tô Lương đặt trên bàn phím gõ nhanh mấy chữ, nhưng do dự một chút, cô liền xóa hết tất cả trả lời.
Tin hay không tin?
Cô cũng không biết, hiện tại cô cũng không dám nói.
Lúc trước cô rất tin tưởng một số thứ, hiện tại đều đã thay đổi có chút không nắm chắc trong tay.
Cuối cùng Tô Lương không trả lời trợ lý thứ hai, bởi vì cô cũng không biết trả lời như thế nào có thể khiến cho mình lộ ra có sức lực.
Cô chần chừ một lúc, lại lướt xem vòng bạn bè của Trì Cảnh một lần nữa.
Cô chỉ có thể nhìn thấy tin nhắn của hai người nhắn cho nhau, đừng nói trả lời của Trì Cảnh, chính là trả lời của cô cũng tỏ ra mơ hồ quan hệ của hai người rất tốt.
Bạn bè khác giới khác liệu có nói chuyện như vậy không, Tô Lương không biết, nhưng cô biết đặt trên người bản thân mình, cái này rõ ràng có chút không đúng.
Tô Lương thở dài, lại đặt điện thoại xuống lần nữa, sau đó trở người nằm sấp trên giường.
Có chăn che mặt, cô cuối cùng không nhịn được mà than nhẹ một tiếng.