Buổi trưa lúc tan tầm Tô Lương cố ý ngồi lại văn phòng một lúc mới rời đi.
Cũng không phải là muốn né Trì Cảnh, chỉ là không muốn đối mặt với ánh nhìn nhiều chuyện của người khác lắm.
Chờ bên ngoài người đi gần hết, cô mới thu dọn một chút, xách túi đi ra khỏi văn phòng, một mạch đi thang máy xuống lầu.
Kết quả từ trong thang máy đi ra, vừa liếc mắt, cô liền nhìn thấy Trì Cảnh.
Trong đại sảnh lầu một không có ai, Trì Cảnh liền nhìn rất nổi bật.
Bên cạnh Trì Cảnh còn có một cô gái, Tô Lương biết người này, lần trước gặp qua, cô gái này trước đó có tới công ty tìm Trì Cảnh.
Trì Cảnh không nhìn thấy Tô Lương, anh nhìn Tống Manh, vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi không có thời gian, ngại ghê.”
Tống Manh mím môi, lộ ra chút biểu cảm làm nũng, “Tôi cũng đã đến rồi, anh bây giờ cũng đi một mình, làm sao lại không có thời gian chứ.”
Trì Cảnh không thích con gái nhõng nhẽo mấy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng, làm ra vẻ nũng nịu chẳng có ích gì cả.
Cho nên anh nhíu mày một cái, “Cô rốt cuộc có việc gì không, không có việc gì tôi liền đi trước.”
Tống Manh có chút gấp gáp, khẽ vươn tay kéo lấy cánh tay Trì Cảnh, “Ai nha, con người anh sao thế a, anh sao lại không giữ chút mặt mũi cho con gái người ta vậy?”
Mặt Trì Cảnh lập tức đanh lại, rũ mắt xuống, nhìn tay cô ta đang nắm tay mình
Tống Manh còn không chưa phát giác, thân thể nhẹ nhàng uốn éo hai cái, vẫn là dáng vẻ nũng nịu như cũ, “Tôi đã làm vậy rồi, anh một chút cũng không hiểu sao?”
Tô Lương từ bên cạnh đi ngang qua, chỉ làm như không thấy hai người, thật ra cô nghe Tống Manh nói rất rõ ràng.
Trì Cảnh vừa muốn mở miệng, khóe mắt lập tức liếc tới một thân ảnh, anh vừa quay đầu nhìn thấy Tô Lương, sau đó bản thân còn không có kịp phản ứng liền đã mở miệng, “Cô phải vờ như không thấy tôi sao?”
Tô Lương không chỉ là phải vờ như không thấy anh, cô còn giả bộ như không nghe thấy tiếng anh nói.
Cô vẫn đi về cửa đại sảnh như cũ.
Trì Cảnh nhịn không được, lập tức hất Tống Manh ra, nhanh chân bước về phái Tô Lương, khẽ vươn tay bắt lấy cánh tay Tô Lương, “Tôi đang nói chuyện với cô đó, sao cô không nhìn tôi?”
Tô Lương giả vờ có chút giả, quay đầu lại nhìn Trì Cảnh, ôi, “Anh Trì sao còn ở đây thế, sao anh không đi ăn cơm?”
Sau đó cô lại làm bộ nhìn Tống Manh một cái, “Hai người đây là có hẹn a.”
Trì Cảnh xụ mặt, cô gái này thật sự không có năng khiếu diễn xuất, diễn giả gần chết.
Anh mím môi chỉ nhìn chằm chằm Tô Lương.
Tống Manh nhịn không được cũng đi tới, cô tất nhiên cũng biết Tô Lương, lần trước gặp mặt qua.
Chỉ là chẳng qua lần trước Trì Cảnh không có giới thiệu thân phận của Tô Lương, cô cũng không có hỏi qua, lần này tất nhiên cũng phải giả bộ không biết
Cô còn cùng Tô Lương chào hỏi, “Chào cô, cô là đồng nghiệp của A Cảnh đúng không?”
Tô Lương hít sâu một hơi, cũng không biết vì sao, thấy Tống Manh thế này liền có chút không thoải mái.
Cô không thích dáng vẻ Tống Manh cười tươi với mình, cảm thấy cô ta rất giả tạo.
Nhưng rốt cuộc chỗ nào giả tạo thì cô không nói được.
Tô Lương liền miễn cưỡng gật đầu một cái, không nói gì.
Trì Cảnh còn đang nắm cánh tay của cô, lông mày có chút nhăn lại, “Cô né tôi làm gì?’
Tô Lương bày ra dáng vẻ vô tội, “Tôi có né anh đâu?”
Trì Cảnh một lát sau quay đầu nói với Tống Manh, “Tôi không có rảnh, cô sau này đừng tới nữa, lời nên nói mẹ tôi hẳn là đã nói với cô rồi, nếu bà ấy chưa nói thì tôi nói lại một lần, tôi không thích cô, không có ý gì với cô cả.”
Anh thốt ra lời này ra, mặt Tống Manh liền có chút giả vờ không nổi nữa.
Nhưng Trì Cảnh thật sự một chút cũng không để ý, nói xong anh liền kéo Tô Lương ra khỏi đại sảnh công ty.
Cả đường đi anh đều không buông ra, đi đến bên cạnh xe mình, trước tiên mở khoá, mở cửa ghế phó lái, đẩy Tô Lương vào.
Sau đó anh lại vòng qua đầu xe lên xe.
Tô Lương cũng không chút hoang mang, chỉ chờ Trì Cảnh lên xe xong hỏi anh, “Anh làm cái gì vậy?”
Trì Cảnh không nói gì, khởi động xe lái xe đi.
Tô Lương hít thở sâu một hơi, “Anh đem tôi kéo lên xe làm gì, anh biết tôi muốn đi đâu sao?”
Trì Cảnh vẫn không nói lời nào, xe chạy một mạch ra ngoài, nhìn cũng không như muốn đi tìm quán cơm ăn cơm.
Anh rõ ràng là càng lái càng đi xa, mắt nhìn là đi về phía ngoại thành
Tô Lương cuối cùng nhịn không được, “Trì Cảnh anh nói cho rõ đi, anh đây là muốn đưa tôi đi đâu?”
Trì Cảnh cũng không biết muốn dẫn cô đi đâu, chính là trong lòng kìm nén một cơn giận
Buổi trưa hôm nay tan tầm, anh cố ý ở đại sảnh dưới lầu chờ Tô Lương.
Sở dĩ không có đến văn phòng của cô tìm cô, là sợ đồng nghiệp khác nhìn thấy lại muốn trêu chọc nói xấu, khiến Tô Lương ngại.
Thế nhưng mà đợi tới đợi lui, lại đợi được Tống Manh tới.
Cái này cũng chưa tính là gì, mấu chốt là Tô Lương nhìn thấy Tống Manh dây dưa với anh, lại có thể xem như cái gì cũng không thấy xoay người rời đi.
Cô gái này bị gì vậy?
Trì Cảnh cuối cùng cho xe dừng ở ven đường, đã đến địa giới vùng ngoại thành, chung quanh không có kiến trúc lớn nào, chỉ có một vài nhà nông.
Trì Cảnh không lập tức nói chuyện, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tô Lương nhìn ra được Trì Cảnh là tức giận, nhưng mà cô có chút không rõ Trì Cảnh vì sao lại tức giận
Hôm nay cô cũng không có chọc anh mà, buổi sáng chỉ nói mấy câu như thế, còn lại cả buổi trưa đều không gặp mặt, trong công việc cũng không có liên quan gì, sao lại chọc anh không vui được nhỉ?”
Trì Cảnh qua một lát sau, nhìn có vẻ chưa nguôi giận, mở cửa xe bước xuống
Anh đứng ở bên ngoài châm điếu thuốc, hung hăng rít một hơi.
Tô Lương mới đầu ngồi trong xe nhìn anh, sau đó vẫn là mở cửa xe ra đi xuống.
Cô thật sự là không hiểu rõ Trì Cảnh rốt cuộc lại làm ra trò gì.
Hai người cũng không thể lại kiếm chuyện với nhau, sau đó lại làm hoà, Trì Cảnh lại bù đắp cho cô thứ gì khác.
Chính cô cũng sẽ cảm thấy, cho dù không phải xuất phát từ ý muốn cô, cũng sẽ khiến cô quá mức bỉ ổi.
Cho nên có mấy lời vẫn là nói thẳng trước mặt mới được
Tô Lương bước qua đứng bên cạnh Trì Cảnh, “Anh rốt cuộc bị gì vậy, anh làm tôi nhức đầu rồi đó, có chuyện gì anh nói thẳng đi.”
Cô tiếp theo liền đoán mò, “Là tôi quấy rầy hai người hẹn hò?”
Trì Cảnh quay đầu nhìn cô, không hút thuốc nữa, nhìn có vẻ còn giận hơn ban nãy.
Tô Lương có chút nhịn không được cười, “Tôi cảm thấy cũng không phải, vậy rốt cuộc là thế nào?”
Trì Cảnh thở ra mấy cái, sau đó mới nói, “Cô thấy tôi và Tống Manh đứng cạnh nhau thì nghĩ thế nào?”
Tô Lương nghe anh nói lời này trong lòng hơi hồi hộp một chút, cô âm thầm có chút suy nghĩ, nhưng lại không dám tin vào những suy nghĩ này
Cô có tài đức gì, có thể khiến cho Trì Cảnh động lòng.
Tô Lương cố gắng tỏ ra bình thản một chút, “Nghĩ gì chứ? Không có nghĩ gì hết.”
Trì Cảnh nhìn cô, vẻ mặt càng ngày càng kém, Tô Lương biết câu trả lời này của mình khiến Trì Cảnh không vui.
Nhưng cô ngoại trừ câu trả lời này, cũng không biết nên nói cái gì, cô liếm môi một cái, “Hay là anh Trì hi vọng tôi có thể nghĩ gì, anh nói đi tôi nghe.”
“Tôi hy vọng cô nghĩ gì ư?”
Trì Cảnh lặp lại một câu, sau đó bất đắc dĩ cười một tiếng, “Tô Lương cô thật sự không hiểu sao?”
Tô Lương trừng mắt nhìn, “Cái này…”
Hình như cô hiểu rồi, cũng hình như không hiểu.
Cô chỉ biết hiện tại nhịp tim mình đập rất nhanh, giống như là đè nén không được nữa.