Tô Lương vất vả lắm mới đến được công ty.
Trên đường cô trở về văn phòng của mình, lúc đi ngang qua phòng của Trì Cảnh, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tô Lương còn chưa kịp tới thì cửa phòng đã mở ra, vốn dĩ cô còn đang định dùng bộ mặt bình tĩnh giả vờ như không nhìn thấy gì cả, đi một mạch thẳng qua cánh cửa ấy.
Thế nhưng cô thật sự không nhịn được, ngay khi cô đi ngang cửa, cô vẫn không kiềm được mà quay đầu nhìn vào phía trong một cái.
Trì Cảnh đang ngồi trong văn phòng chờ cô, sau khi thấy cô, anh vội vàng vẫy tay về hướng của cô.
Tô Lương nhìn trái nhìn phải, không có ai chú ý đến cô cả, cô nhấc chân chạy vọt vào phòng sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Trì Cảnh không khỏi bật cười, “Tại sao em phải lén lút như vậy kia chứ?”
Tô Lương cũng không biết tại sao bản thân lại như vậy, chỉ là cô có hơi sợ bị người khác phát hiện mối quan hệ này thôi.
Cô vẫn còn hơi ngại, trước đây cô trợ lí thứ hai cứ hóng hớt chuyện cô và Trì Cảnh mãi nhưng cô vẫn không chịu thừa nhận.
Bây giờ nếu như để người khác phát hiện ra bọn họ đang yêu nhau, cô có cảm giác bản thân như đang tự làm mình mất mặt vậy.
Cô đi đến trước bàn làm việc của Trì Cảnh, “Anh gọi em vào đây làm gì? Mau nói đi.”
Trì Cảnh đứng dậy, vòng qua chiếc bàn, đến trước mặt cô.
Mặc dù trong phòng không có ai khác, nhưng Tô Lương vẫn thấy hơi xấu hổ, cô lùi hai bước, “Anh muốn làm gì, mau nói đi.”
Trì Cảnh vươn tay xoa đầu cô, “Sao em nhát gan thế?”
Sau đó anh lại nói tiếp, “Cũng không có việc gì cả, chỉ là muốn gặp em một lát mà thôi, giữa trưa em có rảnh không, chúng ta cũng nhau ăn cơm.”
Tô Lương chớp mắt, khẽ cười, “Cũng không phải chưa từng gặp, có cái gì đâu mà phải gặp kia chứ?”
Trì Cảnh cũng không biết tại sao anh lại muốn gặp cô, ngày hôm qua, sau khi anh về đến nhà, trong đầu anh toàn là hình bóng của Tô Lương, ngay cả ngủ cũng không ngon giấc.
Thành thật mà nói thì Tô Lương không bằng những người phụ nữ mà trước đây anh đã từng gặp.
Khoan hãy nhắc đến gia thế bằng cấp của bọn họ, chỉ xét riêng diện mạo thôi cũng đã không tồi rồi.
Tô Lương trông cũng khá xinh đẹp, nhưng khi so sánh với những người phụ nữ chăm chút từ đầu đến chân, dành hàng giờ đồng hồ ra để trang điểm, cô vẫn không thể chiếm ưu thế.
Nhưng anh không hiểu tại sao, người phụ nữ này lại chiếm giữ toàn bộ trái tim của anh, làm chủ hoàn toàn tâm tư của của anh.
Trong giấc mơ của anh đêm qua, toàn là hình bóng của Tô Lương.
Trì Cảnh chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của Tô Lương, “Trưa nay tan ca anh đến tìm em.”
Tô Lương gật đầu, “Được thôi.”
Sau đó cô mới nói, “Nếu như không còn việc gì nữa vậy thì đã đến giờ làm việc rồi, em đi đây.”
Trì Cảnh không khỏi thở dài, “Không biết anh có nên cảm thấy vui vẻ khi có một nhân viên chăm chỉ như em hay không nhỉ?”
Tô Lương nghe vậy, không khỏi bật cười, không đùa giỡn với anh nữa, “Được rồi, em phải làm việc đây.”
Dứt lời cô xoay người đi ra ngoài, trở về phòng làm việc của mình.
Vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, trợ lí thứ hai đã mở cửa bước vào, cô ấy mang hồ sơ đến cho cô.
Chẳng qua sau khi đem hồ sơ tới, cô ấy mới nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Lương, “Có tin vui à, trông cô vui thế?”
Tô Lương thoáng bất ngờ, “Không có tin vui gì cả, sao thế?”
Trợ lí thứ hai chép miệng, “Chắc chắn không có ư, chỉ là trông cô có vẻ như đang chìm trong gió xuân phơi phới vậy, nhìn rất vui vẻ.”
Tô Lương vội vàng vươn tay sờ mặt mình, cô không hề có cảm giác gì cả, “Có sao? Chắc là không có đâu nhỉ?”
Trợ lí thứ hai kề sát vào nhìn cô, “Tại sao tôi có cảm giá như mặt mày cô sắp nở hoa đến nơi vậy nhỉ? Mau khai thật đi, thật sự không có tin gì vui sai? Nói ra đi, để tôi chia sẻ niềm vui này với cô.”
Tô Lương ôm lấy hai má, “Chuyện gì vui sao? Nếu như nhìn theo hướng tích cực, đúng là có một chuyện.”
Khi nói ra những lời này, khuôn mặt của cô lại không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Trợ lí thứ hai không quá bận, dứt khoát kéo ghế dựa ra ngồi xuống, “Nói đi, cô có chuyện gì vui nào?”
Tô Lương mím môi, trong nháy mắt không biết nên phải mở lời như thế nào.
Trợ lí thứ hai nhìn cô chằm chằm một lúc, có hơi buồn cười, “Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cô không biết nên nói như thế nào vậy, từ trước đến nay cô vẫn luôn rất quyết đoán dứt khoát kia mà.”
Tô Lương thoáng dời tầm mắt sang chỗ khác, trước tiên thở dài một hơi, sau đó giống như đang hạ quyết tâm rồi mới nói, “Chỉ là, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là tôi và Trì Cảnh đã chính thức quen nhau rồi.”
Trợ lí thứ hai chớp mắt, lại chớp chớp mắt thêm một cái nữa, cuối cùng mới khẽ ồ lên, dường như cô ấy không quá kinh ngạc về việc này.
Tô Lương vội vàng nói, “Tôi cảm thấy có hơi ngại khi nói chuyện này cho cô biết, dù sao trước đây tôi vẫn luôn phủ nhận điều đó, thế mà bây giờ chúng tôi lại quen nhau, cảm thấy có hơi mất mặt.”
Một lúc sau cô trợ lý thứ hai mới bật cười, “Chuyện này có gì đâu mà mất mặt, đây là chuyện tốt đấy, thật ra, tiểu Tô à, tôi nói cho cô biết, tôi không hề cảm thấy bất ngờ với chuyện này, sớm muộn gì hai người cũng sẽ ở bên nhau mà thôi, hai người ở trong cuộc không rõ thế nào, nhưng tôi đứng một bên nhìn lại vô cùng rõ ràng đấy. Trông bộ dạng trước đây của hai người, nhất định cả hai đều có tình cảm với đối phương. Trước đây cô bảo hai người không quen nhau, tôi tin, chắc hẳn là vì hai người chưa bày tỏ tình cảm của mình mà thôi. Sao thế? Đêm qua hai người bày tỏ tình cảm với nhau rồi à?”
Tô Lương nghe cô ấy nói như vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật đầu, “Ngày hôm qua bọn tôi có trò chuyện với nhau một lúc rồi quyết định cứ thử xem sao.”
Cô trợ lí thứ hai tấm tắc, cô ấy thật sự không hề cảm thấy bất ngờ trước việc này, “Hai người đã nên như từ sớm, cứ kéo dài mãi, đến mức tôi là người ngoài mà còn thấy sốt ruột thay cả hai đấy.”
Sau đó cô ấy lại hỏi, “Thế bây giờ cô và anh ấy định công khai hay là giữ bí mật chuyện này một khoảng thời gian?”
Cô trợ lí thứ hai cũng hiểu về tình huống của Trì Cảnh bây giờ, “Tổng giám đốc Trì đang để ý giám đốc nhỏ, thúc giục anh ấy nhanh chóng tìm bạn gái sau đó kết hôn, một khi công khai mối quan hệ giữa hai người, có lẽ sẽ bị giục kết hôn đấy.”
Tô Lương có phần do dự, “Bây giờ nhắc đến chuyện kết hôn còn quá sớm, không hợp lí, tôi muốn ở bên cạnh anh ấy một khoảng thời gian xem sao đã.”
Nhưng cô không hề có ý nghĩ rằng sẽ giữ bí mật việc này, yêu đương không phải chuyện đáng xấu hổ, mặc dù sẽ bị người lớn bên ấy thúc giục, nhưng cô muốn được yêu một cách quang minh chính đại.
Trọ lý thứ hai gật đầu, “Đúng như vậy, phải để giám đốc nhỏ đến giải thích rõ ràng cho tổng giám đốc Trì mới được.”
Sau đó cô ấy khẽ cười, “Quan trọng là giám đốc nhỏ cũng phải có suy nghĩ giống cô mới được, lỡ như anh ấy đứng chung chí tuyến với ông Trì, cũng cho rằng hai người nên kết hôn sớm, vậy thì có lẽ cô sẽ gặp một chút rắc rối nhỏ đấy.”
Tô Lương nghe cô ấy nói như vậy thì khẽ cười, vội vàng xua tay, “Không đâu, Trì Cảnh là một người rất lý trí, chúng tôi chỉ vừa mới quen nhau, có lẽ anh ấy sẽ không vội kết hôn như vậy đâu.”
Bây giờ cô đã gọi thẳng tên Trì Cảnh, không còn gọi anh Trì một cách đầy cung kính như trước nữa.
Trợ lí thứ hai gật đầu, có điều cô ấy vẫn khuyên cô, “Những điều mà đàn ông thể hiện ra trong công việc không phù hợp để dùng trong chuyện tình cảm đâu.”
Cô ấy chỉ nói đến đó rồi đứng dậy rời đi, “Được rồi, chúc mừng hai người, tôi chờ được ăn kẹo mừng của hai người trong tương lai.”
Tô Lương không khỏi thẹn thùng, “Vậy chắc cô phải đợi rất lâu đấy, trước mặt chúng tôi vẫn chưa có dự định đó.”
Có điều cô vẫn nói, “Hy vọng bọn tôi có thể cùng nhau đi đến cuối con đường.”
Cô trợ lí thứ hai trấn an cô, “Chắc chắn sẽ như vậy, tình cảm của giám đốc nhỏ dành cho cô vô cùng nghiêm túc, tôi làm việc cho anh ấy bao lâu nay thế mà tôi chưa từng thấy anh ấy làm bậy ở bên ngoài dù chỉ một lần, chỉ cần như vậy thôi là đã đủ để biết anh ấy đáng tin đến mức nào.”
Tô Lương khẽ ừ, không nói lời nào.
Đợi sau khi cô trợ lí thứ hai rời đi, cô mới vỗ thật mạnh lên mặt mình.
Vừa rồi cô đã cố gắng giữ vờ như bản thân rất bình tĩnh, nhưng thú thật thì mỗi khi nhắc đến Trì Cảnh, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng, ngại muốn chết.
Đây là điểm bất lợi của việc chưa từng yêu đương, cũng giống như việc chúng ta chưa hiểu sự đời vậy.
Một lúc sau tâm trạng của Tô Lương mới dần bình thường trở lại, sau đó bắt đầu vùi đầu vào làm việc.
Vốn dĩ cô còn tưởng ngày hôm nay sẽ giống như chiều hôm qua, tâm trạng cực kỳ nóng nảy.
Không ngờ được rằng, cô càng làm việc lại càng trở nên bình tĩnh hơn.
Có thể là vì từ trước đến nay cô vẫn luôn làm việc rất nghiêm túc, thế nên, mặc dù trong của cô còn vướng bận rất nhiều thứ, nhưng cô vẫn có thể điều chỉnh được điều đó một cách nhanh chóng.
Lúc Tô Lương xử lý hồ sơ, sẽ không nghe thấy rõ những âm thanh ở xung quanh nữa.
Chính vì vậy, ngay cả khi cửa phòng của mình đã bị đẩy ra, Tô Lương vẫn không phát hiện, chỉ tập trung so sánh số liệu ở trong hồ sơ với số liệu ở trong máy tính.
Một lúc sau, cô đột nhiên nghe thấy có tiếng người gõ lên bàn làm việc của mình.
Tô Lương giật mình, nhanh chóng ngẩng đầu, người đến là Trì Cảnh.
Trì Cảnh đứng trước bàn làm việc của cô, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc.
Nhưng Tô Lương biết chắc anh đã tranh thủ thời gian đến đây, không phải vì có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Cô cố ý xụ mặt, thoáng nhìn qua Trì Cảnh, “Anh làm gì thế? Có chuyện gì à?”
Trì Cảnh khẽ ừ một tiếng, “Có chuyện.”
Tô Lương hỏi, “Chuyện gì?”
Trì Cảnh đi vòng qua bàn làm việc của cô, nghiêng người áp sát vào Tô Lương, “Đúng là có chút chuyện.”
Dứt lời, anh đột nhiên cúi người, đặt một nụ hôn lên mặt Tô Lương, hành động này nhanh đến mức Tô Lương không kịp phòng bị.