Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Trợ lý thứ hai lúc làm việc buổi chiều đến văn phòng của Tô Lương.

Cả người cô ta biểu tình lén lút giống như một tên trộm, vào cửa thấy trong phòng làm việc chỉ có mình Tô Lương, liền thuận tay đóng cửa lại.

Tô Lương bất đắc dĩ thở dài một hơi, gần như biết được đối phương muốn nói chuyện gì với cô.

Ngoài việc tiếp tục nói chuyện linh tinh về cô và Trì Cảnh thì có lẽ không có chuyện gì khác.

Nói thật ra, hiện tại cô và Trì Cảnh đã xác định quan hệ, nên cũng chả có gì khác mà buôn chuyện linh tinh.

Tô Lương đặt tập tài liệu trong tay xuống, “Có chuyện gì vậy?”

Trợ lý thứ hai cười cười kéo ghế ra ngồi xuống, “Cô không biết bây giờ công ty đang loan truyền nhau chuyện gì đâu, họ đều nói cô cùng Giám đốc nhỏ đã ấn định ngày cưới.”

Tô Lương nhíu mày, “ Ai loan truyền chuyện này vậy? Hoàn toàn không có chuyện này”

Trợ lý thứ hai cũng biết không có chuyện này, “Có người nói hôm nay nhìn thấy Giám đốc nhỏ tặng hoa cho cô, nói là cầu hôn.”

Tô Lương hơi kinh ngạc, “Ngay cả tôi được tặng hoa mà bọn họ cũng biết.”

Mấu chốt là không phải cô được nhận hoa ở công ty, mà là khi cô ôm lấy nó và lộ mặt ở tiệm cơm.

Trợ lý hai suy nghĩ một chút, “Bọn họ nói hoa cô để trong xe, vì tránh nghi ngờ nên cô không cầm vào.”

Tô Lương có chút bất đắc dĩ, “Cái này mà bọn họ cũng nhìn thấy được.”

Bó hoa kia đúng là đặt ở ghế sau xe, cũng không lấy ra, thế mà vẫn có người nhìn thấy được, cô thực sự phục bọn họ.

Tô Lương dựa vào lưng ghế ngồi, “Không có cầu hôn, cũng không có chuyện gì tốt, tôi với anh ấy vừa mới quyết định ở bên nhau, vẫn chưa có suy nghĩ xa như vậy, chỉ có thể nói là hai người ở bên nhau xem có hòa hợp không.”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói, “Những người này trong công ty thực sự là nghe gió thành mưa, khiến tôi cảm thấy hơi lúng túng, khéo có ngày nào đó họ còn tưởng rằng tôi với Trì Cảnh bí mật kết hôn cũng nên.”

“Đừng nói vậy, thật sự có khả năng này lắm.”

Trợ lý thứ hai nói đùa, “Tin đồn là không có giới hạn và ranh giới cuối cùng, cái gì cũng có thể loan truyền được.”

Cô ta nương theo chuyện này cũng bắt đầu khuyên, “Thật ra thì cũng chả có chuyện gì, hai người sớm muộn gì cũng sẽ ở bên nhau, chỉ là tung tin đồn sớm hơn một bước thôi.”

Tô Lương cười lắc đầu.

Liên quan tới tương lai của cô và Trì Cảnh, cô không dám tự tin nói chắc chắn như vậy.

Nguyên nhân chính là do bản thân cô không tự tin cho lắm.

Cô không có bất cứ thứ gì, nếu như Trì Cảnh thay lòng đổi dạ, cô lấy cái gì để giữ Trì Cảnh lại bên mình?

Trong tương lai, nếu có một ngày Trì Cảnh cảm thấy chán, hoặc là đối với cô không hài lòng, muốn chia tay, ngay cả một câu nói để giữ anh lại cô cũng không nói được.

Tô Lương chưa bao giờ cảm thấy tự ti đến vậy, trước đây cô cảm thấy cho dù điều kiện không tốt, nhưng năng lực cũng không tới nỗi kém cỏi, đứng trước mặt bất kỳ người nào khác cũng có thể ưỡn ngực ngẩng đầu.

Nhưng sau khi ở bên Trì Cảnh, cô lại cảm thấy không còn tự tin như thế nữa.

Trợ lý thứ hai lần này tới không phải chỉ để nói với cô chuyện những tin đồn do đồng nghiệp trong công ty truyền ra, mà cô ấy còn nói chuyện vừa rồi ông Hai gọi cô ấy qua, hỏi cô có biết chuyện giữa Tô Lương và Trì Cảnh không.

Ông Hai cũng thật là buồn cười, lại để cho cô trợ lý thứ hai này tới khuyên Tô Lương, để cho cô vui vẻ ở bên Trì Cảnh, rồi nhanh chóng cân nhắc tới những chuyện kế tiếp.

Tô Lương vừa nghe xong liền đỏ mặt, “Giám đốc Trì sao lại tìm cô nói những chuyện này.”

Trợ lý thứ hai thở dài, ra dáng mở miệng, “ Còn có thể bởi vì cái gì được nữa, còn không phải bởi vì Giám đốc nhỏ đến tuổi này rồi mà còn chưa quyết định chuyện lớn cả đời sao, là một người cha già, Giám đốc Trì không thể kiên nhẫn được nữa chứ sao.”

Có điều trợ lý thứ hai còn nói, “Giám đốc Trì chắc là cũng không có cách nào, nếu không cũng không tới tìm tôi, cô nghĩ xem loại chuyện này mà phải tìm tôi hỗ trợ, chắc hẳn ông ấy phải lo lắng sốt ruột như thế nào?”

Quả thực có thể thấy được ông ấy đang rất sốt ruột, Tô Lương gật đầu, “Sốt ruột thì cũng không có biện pháp nào cả.”

Trợ lý thứ hai nói đúng vậy, nhưng sau đó lại nói: “ Giám đốc Trì chắc là thấy bình thường tôi và cô tiếp xúc với nhau nhiều nhất, ông ấy biết tính cách cô như thế nào, tự nhiên đến gặp cô nói chuyện, sợ làm cô không thích, cho nên bảo tôi tới nói chuyện với cô một chút.”

Tô Lương cũng hiểu được suy nghĩ của ông Hai, đồng thời cô cũng hiểu được chỗ khó của ông Hai.

Trì Cảnh trước đây cũng đã nói qua với cô, bà Hai mỗi ngày đều tụng kinh, làm cho ông Hai có lúc không muốn về nhà.

Ông Hai tìm trợ lý thứ hai, để trợ lý thứ hai tìm tới cô nói những lời hay, như vậy cũng có thể dự đoán được một số chuyện.

Người nhà của Trì Cảnh rất hoan nghênh cô, sẽ không xuất hiện loại chuyện vì không môn đăng hộ đối, mà coi thường cô.

Cho dù Tô Lương biểu hiện trông rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cô chỉ là một người phàm trần, nên cũng có lòng hư vinh.

Tô Lương cuối cùng cũng gật đầu, “Được rồi, tôi hiểu rồi, cô yên tâm đi, hiện tại tôi đang ôm được bắp đùi lớn, nên nhất định phải hòa thuận với Trì Cảnh, nếu Giám Đốc Trì có hỏi cô, cô hãy nói với ông ấy, quan hệ giữa tôi với Trì Cảnh như thế nào, để ông ấy không phải suy nghĩ quá nhiều.”

Trợ lý thứ hai cũng tựa lưng vào ghế nhìn Tô Lương chằm chằm, quan sát một lúc lâu, “Thật ra thì lúc Giám đốc nhỏ nhận cô vào trong công ty làm việc, tôi cũng đã nhìn ra được cô không giống với những người khác.”

Tô Lương hơi bất ngờ, ngước mắt lên nhìn trợ lý thứ hai.

Trợ lý thứ hai nói, “Cô không biết công ty đánh giá tuyển dụng nghiêm ngặt như thế nào đâu, lúc đó Giám đốc nhỏ cố ý nói chuyện với bên nhân sự, bảo không phỏng vấn cô quá nhiều, cứ trực tiếp quyết định tuyển dụng là được.”

Cô nàng còn chép miệng, “Giám đốc nhỏ luôn tuân theo quy tắc và quy định của công ty, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy sử dụng đặc quyền của mình, sau khi nhìn thấy cô tôi cảm thấy chắc hẳn hai người có quan hệ không bình thường.”

Tô Lương lắc đầu, “Lúc đó tôi và Trì Cảnh còn chưa phải là bạn bè, có thể anh ấy đơn giản cảm thấy rằng cuộc sống của tôi có chút khó khăn, nên muốn giúp tôi.”

Trợ lý thứ hai không cho là như vậy, “Giám đốc nhỏ là một thương nhân, trên thương trường mà nói, anh ấy thực sự không dễ cảm thông với người khác, sở dĩ có lòng thương với cô, có lẽ anh ấy có suy nghĩ gì đó khác, có lẽ chính bản thân anh ấy cũng không khác lắm, cô cũng không biết.”

Cô nói như vậy khiến Tô Lương không biết nên nói gì, cũng không có cách nào phản bác hoàn toàn loại chuyện này.

Cuối cùng cô chỉ có thể mơ hồ nói: “Có thể là như vậy.”

Trợ lý thứ hai ở đây nói chuyện linh tinh với cô một lúc, nói xong rồi thì cũng đi làm việc.

Cũng may là hôm nay không có nhiều chuyện, Tô Lương mới có thể dành ra nhiều thời gian như vậy để nói chuyện phiếm với người khác.

Chờ người trợ lý thứ hai rời đi, phải mất một lúc lâu sau Tô Lương mới có thể tiếp tục làm những việc đang dang dở.

Sau một hồi bận rộn, cô phát hiện trên một văn kiện thiếu chữ ký của Trì Cảnh.
Không suy nghĩ gì, cô cầm văn kiện đi tìm Trì Cảnh.

Trì Cảnh đang ở trong phòng làm việc, nhìn máy vi tính, cũng không biết anh rốt cuộc có đang bận hay không.

Tô Lương gõ cửa đi vào, “Có phần văn kiện cần chữ ký của anh.”

Trì Cảnh vẫy tay với cô, Tô Lương đi tới trước bàn làm việc thì dừng lại, đưa phần văn kiện cho Trì Cảnh

Kết quả là Trì Cảnh ra hiệu cho cô đi đến bên cạnh anh.

Tô Lương cảm thấy buồn cười, “Anh mau ký tên cho em đi, đừng làm mấy chuyện hoa hòe hoa sói này nữa (chuyện không thiết thực).

Trì Cảnh nói: “Em lại đây, anh cũng không ăn thịt em, làm gì mà em lại sợ hãi như vậy?”

Cửa phòng làm việc đóng lại, Tô Lương suy nghĩ một chút, liền đi vòng qua đứng ở bên cạnh Trì Cảnh.

Trì Cảnh nắm lấy bàn tay cô, đặt vào trong lòng bàn tay mình rồi nhéo một cái, “Tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”

Tô Lương cảm thấy anh thật sự không biết chán là gì, buổi sáng cô và Trì Cảnh gần như gặp nhau ở nơi làm việc, buổi tối cùng nhau ăn cơm, vậy thì tương đương với việc trừ thời gian ngủ ra thì bọn họ đều nhìn thấy nhau.

Anh còn cứ nị nị oai oai* như vậy, thật sự khiến Tô Lương không chịu nổi.

(*) Nị nị oai oai: cảm giác chán nản vì thực hiện một hành động, một việc quá nhiều lần.

Tô Lương ừ một tiếng, sau đó rút tay ra, “Được rồi, anh ký tên cho em trước đi, em còn nhiều việc đang cần xử lý.”

Trì Cảnh mở văn kiện ra, cũng không thèm nhìn, ký tên mình lên phía cuối văn kiện.

Thay vì đem văn kiện đưa lại cho Tô Lương ngay, anh lại đổi tay đặt ở bên kia bàn làm việc.

Tô Lương không nhịn được, nhéo cánh tay anh một cái, sau đó nghiêng người lấy tập văn kiện đi.

Trì Cảnh đợi chính là cái này, anh vươn tay một cái liền kéo Tô Lương bế cô ngồi lên trên đùi mình, “Buổi tối em muốn ăn gì, anh sẽ đặt món ở nhà hàng trước.”

Tô Lương bị anh dọa sợ, cửa phòng làm việc còn không khóa, nếu như có người đi vào, nhìn thấy hai người bọn họ như thế này, cô thật sự không biết giấu mặt mũi mình đi đâu.

Cô vội vàng vùng vẫy muốn đứng dậy, “Anh nói chuyện thì nói chuyện thôi, đừng đụng tay đụng chân.”

Trì Cảnh còn cố ý chống đối cô, không buông tha, “Em sợ cái gì chứ, cả hai chúng ta làm chuyện này là hợp pháp.”

Tô Lương mắng anh, động tác giãy giụa mạnh hơn, cuối cùng Trì Cảnh đành phải buông cô ra.

Tô Lương đứng dậy chỉnh đốn lại đầu tóc, sau đó vội vàng chỉnh lại quần áo.

Mặt cô đỏ rần.

Trì Cảnh rất thích nhìn bộ dáng này của Tô Lương, không khỏi nở nụ cười, “Em làm gì mà giống như hai chúng ta đang yêu đương vụng trộm vậy.”

Tô Lương hừ một tiếng, vội vàng tránh xa Trì Cảnh.

Cô đi đến đối diện bàn làm việc, cầm lấy tập văn kiện, “Anh chú ý hình tượng một chút có được không, anh da mặt dày, nhưng em thì không chịu nổi đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui