Trước đây bà Trì cũng từng nói những lời như thế này, Trì Uyên thực sự không muốn nghe nữa.
Anh chỉ ậm ừ: “Không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ sớm một chút, chỗ con còn có việc, con làm việc đây.”
Bà Trì cũng biết Trì Uyên đã mất kiên nhẫn, bà ta vội vàng thuận theo lời Trì Uyên mà nói: “Được rồi, được rồi, vậy con cứ làm việc đi, trước hết cứ như vậy nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Trì Uyên mới nhắm mắt lại, trong lòng bực bội mà không bộc phát ra ngoài được.
Khi Trì Uyên trở về phòng, anh tình cờ đi ngang qua phòng làm việc.
Cố Tư vẫn đang vò đầu bứt tai trong đó.
Có câu hỏi nào không biết thì cô tra Baidu, nhưng có đôi khi cô lại thật sự không hiểu những lời giải thích mà Baidu đưa ra.
Cửa phòng làm việc được mở ra, Cố Tưngồi đối diện với máy tính, thỉnh thoảng phát ra một tiếng than thở trầm thấp.
Vốn dĩ Trì Uyên đã đi qua, nhưng sau khi suy nghĩ một chút thì anh lại lùi lại.
Anh dựa vào khung cửa và nhìn Cố Tư.
Cố Tư đã thay quần áo, cô ngồi xếp bằng trên ghế và nhìn vào màn hình máy tính với vẻ đau khổ.
Trì Uyên nhớ lại những lời mà bà Trì vừa nói qua điện thoại, trong đầu anh lại tự động bổ sung dáng vẻ của Tùy Mị.
Ánh mắt anh tối sầm lại.
Vài giây sau, Trì Uyên bước vào, Đang làm gì vậy.”
Cố Tư bị dọa đến nỗi run lên, cô quay đầu nhìn, vẻ mặt có chút suy sụp, “Mấy thứ này thật khó hiểu.”
Trì Uyên đi tới, anh thấy trên máy tính đều là mấy thứ trong sách sát hạch lái xe.Những câu hỏi này không khó hiểu lắm, có thể là trước đây Cố Tư chưa từng tiếp xúc nên khó có thể hiểu ngay được.
Trì Uyên kéo một chiếc ghế rồi ngồi bên cạnh, “Chỗ nào không hiểu, tôi giải thích cho cô.”
Cố Tư cũng không khách sáo, cô lập tức chỉ vào câu hỏi trên màn hình, “Tôi không hiểu câu này.”
Trì Uyên kiên nhẫn giải thích từng câu cho Cố Tư.
Lời giải thích của anh còn đơn giản hơn nhiều so với trên Baidu, Cố Tư chậm rãi gật đầu, “Anh đừng đi vội, chờ một chút, nhất định tôi còn câu hỏi khác không hiểu.”
Trì Uyên cũng không vội rời đi, anh ngồi ở bên này, hễ Cố Tư nhìn một cái là anh lại giải thích cho cô.
Bây giờ Cố Tư cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Cô học tương đối nhanh hơn.Trong lúc Cố Tư nhìn vào máy tính, ánh mắt của Trì Uyên nhẹ nhàng rơi trên xương quai xanh của cô.
Cổ áo hơi rộng, xương quai xanh đều lộ ra ngoài.
Trên đó vẫn còn dấu vết lờ mờ.
Thật ra tửu lượng của anh không tệ, một ly rượu vang đêm đó thực sự không thể ảnh hưởng gì đến anh.
Hôm đó, chính anh cũng không thể nói được rốt cuộc mình bị làm sao.
Chính là rất kích động, muốn giày vò cô.
Ngày hôm sau anh bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa của bà Trì, lúc thức dậy anh còn nhìn Cố Tư.
Cơ thể Cố Tư trần truồng và bầm tím, như thể đã bị ai đó đánh.
Quả thực là có chút thê thảm.
Trong phút chốc anh cảm thấy ảo não, biết rằng mình đã ra tay nặng.Nhưng anh cũng biết nếu trở lại lần nữa thì kết quả vẫn như vậy.
Bây giờ khi nhìn vào những dấu vết trên cơ thể Cố Tư, Trì Uyên vẫn có thể nhớ đêm đó mình đã điên cuồng như thế nào.
Anh vội vàng di chuyển tầm mắt.
Không hiểu sao trong lòng lại có chút nóng nảy.
Điều này khiến anh rất khó chịu.
Cố Tư không biết nhiều như vậy, cô chỉ quan tâm đến những câu hỏi trong sách sát hạch lái xe của mình.
Đêm nay Trì Uyên kiên nhẫn hơn một chút, mãi cho đến khi Cố Tư ngáp một cái, muốn đi ngủ.
Anh mới đứng lên, “Học từ từ, đừng gấp, mấy thứ này cũng không khó hiểu lắm.”
Cố Tư gật đầu, “Đêm nay cảm ơn anh.”
Trì Uyên không nói, Cố Tư duỗi tấm lưng mỏi nhừ, cô ngáp một cái rồi rời khỏi phòng làm việc.
Trì Uyên đứng ở hành lang nhìn Cố Tư trên c bước vào phòng, lúc này anh mới về phòng của mình.
Căn phòng không quá lớn, đồ đạc cũng không nhiều.
Bây giờ Trì Uyên không còn bắt bẻ những thứ này.
Anh tắm rửa rồi nằm xuống, nhưng chưa kịp nhắm mắt thì Trì Chúc đã gọi đến.
Trì Chúc rất hiếm khi gọi điện cho Trì Uyên, có lẽ đôi khi cách thức liên lạc giữa những người đàn ông không nhất thiết phải xuất phát từ ngôn ngữ.
Cho nên Trì Uyên cảm thấy chắc hẳn là có chuyện quan trọng.
Quả nhiên điện thoại vừa được kết nối,
Trì Chúc đã nói việc hợp tác với nhà họ Tùy đã được xác định.
Sau này công ty nhà họ Trì cũng sẽ phụ trách cung cấp nguyên vật liệu của bên phía nhà họ Tuỳ.
Nhà Tùy kinh doanh lớn, đối với nhà họ Trì, đàm phán được việc làm ăn này là chuyện tốt.
Nhưng nghe giọng nói của Trì Chúc thì có vẻ ông ta cũng không vui lắm.
Trì Uyên chỉ đáp một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết.
Trì Chúc thở dài, sau đó nói tiếp: “Trong công việc, có lẽ sau này thường xuyên gặp gỡ người nhà họ Tùy, con hãy giữ đúng mực.”
Trì Uyên hiểu rõ ý của Trì Chúc, anh khẽ mỉm cười, Được, con biết rồi.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Trì Chúc, Trì Uyên nhắm mắt lại, nhớ đến dấu vết trên xương quai xanh của Cố Tư.
Thế là một góc nào đó trong lồng ngực vẫn nghẹn ắng lại, không hề thông suốt và thoải mái.