Sau đó Cố Tư ở trong văn phòng Trì Uyên suốt.
Lần này cô nghe lời, im lặng từ đầu đến cuối.
Nhưng Trì Uyên vẫn hơi mất tự nhiên.
Cố Tư không có hành động gì, nhiều lần anh muốn ngẩng đầu nhìn xem cô còn ở trong văn phòng không.
Cố Tư vẫn đứng trước cửa sổ, ban đầu ngắm tay, sau đó nhìn ra bên ngoài.
Thật ra ở tầng cao như vậy hoàn toàn không thấy rõ phong cảnh bên ngoài.
Trì Uyên nhìn Cố Tư hai lần, cô không nói câu nào, vẻ mặt không một chút biểu cảm.
Có phần giống với trước kia.
Lúc trước cảm giác tồn tại của cô cực thấp.
Có đôi khi hai người sống chung nhà nhưng anh không cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Trì Uyên bối rối trong lòng, vội lấy tài liệu đã bàn bạc với Tùy Mị ra xem lại.
Anh xem đến tận lúc tan làm.
Trì Uyên còn phải dẫn Cố Tư đi tiệc tối, vừa tan làm anh liền dẫn Cố Tư rời khỏi công ty.
Lễ phục ở trên xe, hai người đến chỗ nhà thiết kế.
Bên đó đã chờ sẵn, người đàn ông mặc áo nhà sư đã đứng trước bàn trang điểm chờ Cố Tư.
Cố Tư ngồi xuống, bên tai vang lên tiếng chuỗi tràng hạt kêu định đang.
Lần này chắc là thuần thục hơn lần trước, tốn ít thời gian hơn.
Tạo hình xong, Cố Tư đi thay giày và quần áo.
Lúc cô đi ra, nhà thiết kế ban nãy cầm khay đi tới.
Trên khay là một bộ dây chuyền, khuyên tai, nhẫn và lắc tay.
Vô cùng lấp lánh.
Cố Tư sững sờ, “Đây là?”
Nhà thiết kế cười, “A Uyên chọn riêng cho cô đấy, đeo lên thử xem sao”
Phải rồi, Cố Tư chợt nhớ ra, mấy sự kiện kiểu này tuy có chủ đề rõ ràng.
Nhưng phụ nữ đến đó luôn ganh đua sắc đẹp.
Giá của đồ trang sức và lễ phục cũng là thứ để bọn họ ganh đua với nhau.
Bây giờ cô đại diện cho thể diện của Trì Uyên tham dự nên dĩ nhiên không thể giản đơn.
Cố Tư cầm lên đeo.
Nhà thiết kế gật đầu, “Hợp với bộ lễ phục này lắm.”
Trì Uyên cũng tạo hình đơn giản.
Tạo hình của đàn ông đơn giản hơn phụ nữ, chỉ cần chỉnh lại kiểu tóc sau đó thay quần áo.
Trì Uyên vẫn là Trì Uyên, vô cùng quý phái.
Khi Cố Tư đi qua, Trì Uyên đang gọi điện thoại, thấy Cố Tư tới, anh cúp máy, “Đi thôi, bên kia đã bắt đầu rồi.”
Thật ra vẫn chưa muộn, nhưng không ngờ bên đó bắt đầu sớm vậy.
Cố Tư và Trì Uyên ra khỏi nhà, tài xế đã chờ ở bên ngoài.
Cũng đúng, sự kiện như tiệc tối nói chuyện với nhau cần phải uống rượu
Trì Uyên và Cố Tư ngồi vào ghế sau.
Cố Tư tựa vào cửa sổ xe, “Tôi chưa từng tham gia tiệc tối, không biết nó sẽ như nào nữa.”
Trước giờ hoạt động lớn nhất mà cô từng tham gia chính là đám cưới của cô.
Cả quá trình cô cứ ngơ ngác, không biết nên làm gì.
Thật ra trước đám cưới, cô chỉ cảm thấy thân phận của mình không xứng với Trì Uyên, nhưng không suy nghĩ quá nhiều.
Nhưng đám cưới đó như một chiếc gương chiếu yêu.
Cuối cùng cô cũng biết, địa vị gia đình ảnh hưởng đến một người như thế nào.
Tầm nhìn của một người, năng lực phản ứng của một người cũng sẽ thay đổi theo.
Cô không có nhiều trải nghiệm, cho nên lập tức để lộ vẻ nhát gan và tự ti trong sự kiện kiểu này.
Trì Uyên tựa lưng vào ghế, “Bình thường cô như nào thì đến đó cứ như vậy, bên đó rất nhiều người, sẽ không có ai chú ý đến cô đâu.”
Cố Tư cười, “Lúc trước có lẽ là vậy, nhưng anh Trì à, có phải anh quên mất bây giờ tin tức về anh đang nổi lắm không, anh nghĩ những người đó sẽ không chú ý đến anh và tôi à?”
Trì Uyên quay đầu liếc nhìn Cố Tư, “Thế cô sợ à?”
Cố Tư chớp mắt, “Không sợ.”
Đây là lời nói thật, nếu là lúc trước chắc chắn cô sẽ sợ.
Chủ yếu là sợ mình có hành động gì không ổn, gây thêm phiền phức cho Trì Uyên
Nhưng bây giờ cô không sợ nữa, tâm trạng cô vô cùng thoải mái.
Bây giờ cô và Trì Uyên có quan hệ hợp tác, dù cô có gây phiền phức cũng là do Trì Uyên tự tìm.
Hợp tác làm ăn luôn có sự mạo hiểm mà
Đầu thể chỉ hưởng thụ lợi ích mà không đánh đổi được.