Tùy Mị đến đây cùng với ông Tùy.
Hai người đứng cùng nhau.
Tùy Mị nhìn chăm chú nhìn trên màn hình còn thoáng hiện lên biểu cảm sót xa
Cố Tư nhìn Tùy Mị chăm chú một lúc lâu, rồi dời mắt sang chỗ khác.
Trì Uyên không nhìn thấy Tùy Mị, anh chỉ nhìn về phía người người dẫn chương trình.
Người dẫn chương trình giới thiệu nội dung trong những bức tranh đó dài lê thê, sau đó mới nói về chủ đề của đêm nay.
Là một bữa tiệc tối từ thiện.
Anh ta nói rằng buổi tiệc này để giúp trẻ em ở những vùng núi xa xôi, để chúng có cơ hội ra khỏi vùng núi và nhìn ra thế giới bên ngoài.
Cố Tư rất cảm động, nhưng cô không yên tâm khi thông qua những chương trình từ thiện này.
Khi người dẫn chương trình giải thích nội dung các bức tranh, giọng nói đều đều biểu cảm cũng bình thản.
Anh ta còn không có sự cảm thông thì làm sao có thể đặt mình vào vị trí của anh ta mà nghĩ về những đứa trẻ đó.
Cố Tư thở dài.
Khá xót xa, quyên góp nhiều như vậy, không biết dùng vào thực tế được bao nhiêu.
Những công ty này, ngược lại đã cắt bớt một đoạn để đem cho đám người tai to mặt lớn ăn một phần.
Sau khi người dẫn chương trình nói xong, tiếng vỗ tay và bàn luận tiếp tục.
Nhiều người nói rằng những đứa trẻ đó thật đáng thương và phải được giúp đỡ.
Cũng không biết là đau lòng thật, hay tỏ vẻ điệu bộ
Cố Tư ngồi không yên một chỗ.
Trì Uyên nghiêng đầu nhìn cô, “Sao vậy, không thoải mái sao?”
Cố Tư nói, “Không phải, chỉ là giày này, bị cọ xát một chút.”
Trì Uyên nhìn xuống chân của Cố Tư.
Váy đầm dài quá nên không thấy được giày.
Nhưng đôi giày này còn mới, nên chắc có cọ phải chân.
Trì Uyên suy nghĩ một chút, “Hay là tôi đưa cô lên lầu hai ngồi một lát.”
Cố Tư vội vàng gật đầu, “Được, được..”
Dù sao cô thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng đạo đức giả này.
Trì Uyên nắm tay Cố Tư cả hai lên tầng hai.
Trên tầng hai cũng có rất nhiều người.
Ở đây có diện tích tương đương với tầng một.
Chỉ là có rất nhiều phòng nhỏ trên tầng hai với ghế sofa và bàn trà.
Đoán chừng có một số người gặp được người muốn hợp tác trong bữa tiệc, vì vậy họ có thể thảo luận vấn đề hợp tác ngay tại lúc này.
Trì Uyên đưa Cố Tư đến một căn phòng.
Anh đóng cửa lại.
Sau đó Cố Tư ngồi trên ghế sofa và cởi giày.
Đúng là bàn chân đã bị cọ xát với giày, ở gót chân đều có xây sát.
Đàn ông có thể không hiểu cảm giác này, nhưng cảm giác giày cọ chân thì thật là tệ.
Tuy rằng không chết người, nhưng cũng rất khó chịu.
Trì Uyên đi tới, xem xét nó, “Có cần băng bó lại không.”
Cố Tư mỉm cười, “Vết thương nhỏ như vậy cần phải băng bó.”
Cô nhìn chằm chằm vào chân mình một lúc, rồi ngập ngừng nhìn Trì Uyên nói: “À, nhưng mà anh có thể giúp tôi tìm vài cái băng cá nhân không?”
Trì Uyên không biết băng cá nhân có thể giúp ích cho việc này, anh sững sờ.
Nhưng sau đó anh ấy gật đầu, “Được rồi, đợi ở đây.”
Trì Uyên đi ra ngoài, và Cố Tư cởi tất cả giày của cô rồi để chúng sang một bên.
Chiếc váy này bó người quá, cô muốn ngồi khoanh chân cũng không được.
Cố Tư ngồi trên sô pha, rung chân, đợi rất lâu nhưng không thấy Trì Uyên quay lại.
Theo lý thuyết, khách sạn hẳn phải có băng dán cá nhân.
Anh sẽ không phải ra ngoài và mua nó.
Cố Tư đợi một lúc, cô không cầm điện thoại, nên không gọi cho Trì Uyên được.
Bên ngoài người đến người đi, trò chuyện không ngớt, làm Cố Tư có chút lo lắng.
Sau một lúc ngồi chờ, sự kiên nhẫn của Cố Tư đã dần hao mòn.
Cuối cùng cô quyết định mang giày vào và đi ra ngoài tìm.
Từ lầu hai đi xuống, người dẫn chương trình ở lầu một giải thích xong, mọi người đều tản ra.
Bây giờ cũng giống như trước đó, mỗi người tìm một người để chào hỏi nhau.
Cố Tư nhìn quanh sảnh tầng một, nhưng không thấy Trì Uyên.
Cuối cùng, cô hết cách tìm một người phục vụ và hỏi xem có băng dán cá nhân không.
Người phục vụ nhanh chóng gật đầu và lấy trong túi ra một chiếc ngay lập tức.
Cố Tư nhìn một lượt, rồi hỏi: “Mọi người ở đây, đều mang theo cái này sao.”
Người phục vụ mỉm cười, “Đúng vậy, đều được chuẩn bị sẵn.”
Cố Tư gật đầu, vậy Trì Uyên đã quay lại chậm như vậy, hẳn không phải vì kiếm một cái băng dán cá nhân.
Cố Tư cầm chặt băng dán cá nhân, đi về hướng sân sau
Cô vừa đi đến bên bãi cỏ, cô đã nhìn thấy Trì Uyên.
Nhưng Trì Uyên không ở một mình,Tùy Mị đứng cạnh anh.
Edit by Bell. Vì bộ này ra lâu quá nên em quyết định edit nhanh cho mọi người cùng đọc. Mong mọi người ủng hộ bản edit của em.