Cố Tư nhìn xung quanh hai người, nhưng không thấy ông Tùy ở đâu.
Cho nên, là hai người hẹn nhau đến đây để nói chuyện?
Trò chuyện say sưa đến mức Trì Uyên đã quên mất sự tồn tại của cô ấy rồi sao?
Được lắm.
Trì Uyên anh được lắm.
Cố Tư nhìn chăm chú thêm vài lần
Trì Uyên và Tùy Mị hẳn đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ.
Bởi vì Tùy Mị lúc nào cũng cười đến hoa cả mắt run lên.
Hôm nay Tùy Mị mặc một chiếc váy dài màu đỏ.
Bản thân cô ta cao, dáng người thon dài, chiếc váy dài này càng tôn thêm vóc dáng của cô ấy, càng làm tôn thêm vẻ quyến rũ.
Nhìn thế này chắc là đàn ông không nỡ chối từ.
Cố Tư đảo mắt và nhìn Trì Uyên một lần nữa.
Trì Uyên cũng mỉm cười.
Thật ra anh ấy rất ít khi cười, thậm chí có lúc cười cũng chỉ mỉm cười hững hờ.
Như bây giờ, nhìn anh chắc vui lắm.
Cố Tư hừu một tiếng, quay người bỏ đi.
Ở đằng kia có một vài cây nhỏ, không cao lắm nhưng cành lá tươi tốt.
Có những chiếc ghế dài dưới gốc cây,xung quanh không có ai
Cố Tư ngồi xuống và cởi giày.
Cũng không có gấp dán băng dán cá nhân lên, cứ như vậy để chân trần ngồi trên ghế.
Cô thở dài một hơi, cô chưa ăn tối, chỉ ăn một chút đồ ăn nhẹ từ tiệc buffet.
Nên bụng vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
Cố Tư ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Bầu trời thành phố lúc nào cũng như có một lớp gì đó mù sương.
Cô chống tay vào lưng ghế hai bên, khi không ai trông thấy, cô bày ra bộ mặt không can tâm.
Chẳng qua là đầu thai, sinh ra đã có một gia cảnh tốt.
Nếu không phải như vậy, mọi người ai cũng giống nhau.
Tùy Mị không hơn người khác ba đầu sáu tay, có gì mà kiêu ngạo.
Càng nghĩ chuyện này trong lòng liền càng không thoải mái.
Cố Tư nhấc chân và đá vào ngọn cỏ bên cạnh cô.
Nơi này không có người khác, cô có được sự thanh tịnh hiếm có.
Ban đêm có gió chầm chậm thổi tới, ngồi ở đây cô cảm thấy dễ chịu.
Cố Tư không quan tâm nhiều như vậy, cô dựa lưng vào ghế, lắng nghe tiếng động không biết từ đâu phát ra.
Sau khi ngồi ở đây một lúc, tâm tình này mới từ từ ổn định.
Cô ấy ngâm nga một bài hát một lúc, sau đó nhìn lên bầu trời.
Có thể là do buổi trưa ngủ không ngon, bây giờ có chút thoải mái nên mới buồn ngủ.
Cố Tư tự cười một mình, nếu ban tổ chức biết ai đó đã trốn đi ngủ trong bữa tiệc, thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.
Một lúc lâu sau, Cố Tư nghe thấy giọng nói của Tùy Mị.
Giọng nói của cô ấy luôn nhẹ nhàng, lúc này cũng vẫn là vậy.
Cố Tư nghe thấy cô ấy nói: “Không thể nào, có phải là đi tìm cái gì đó để ăn rồi không.”
Giọng Trì Uyên có chút lo lắng, “Ở đằng kia không thấy ai cả.”
Cố Tư nhắm mắt lại, cô nghe thấy từ từ mở ra, chậm rãi.
Cô nhìn chằm chằm vào bầu trời xám xịt một lúc rồi nghĩ nghĩ.
Tên Trì Uyên tồi này, cuối cùng cũng nhớ đến cô.
Cố Tư không cử động, dáng vẻ không thay đổi, cô vẫn cứ muốn ngồi mãi ở đây.
Đứng tại chỗ, Trì Uyên nhìn quanh, nhưng không thấy Cố Tư.
Anh hơi lo lắng, Cố Tư chưa từng đến nơi như vậy bao giờ, không biết cô chạt đi đâu rồi.
Trong lòng không yên, anh lại đi về phía non bộ.
Kết quả là không thấy Cố Tư chỗ non bộ.
Tùy Mị đi theo Trì Uyên đi tới đi lui, miệng không ngừng nói, “Cô Cố lớn như vậy, không lạc được đâu, đừng lo lắng, chúng ta từ từ đi tìm.”
Cố Tư nhìn thấy bóng Trì Uyên và Tùy Mị ở xa xa.
Cô mỉm cười vì trả được thù, bây giờ Trì Uyên đã biết cảm giác vừa rồi của cô.
Cố Tư có một chút vui vẻ, sự u ám trong lòng cô ấy biến mất.
Chờ một lúc lâu, Trì Uyên bước chân đi về phía bên này.
Cố Tư thực sự không nghe thấy tiếng bước chân của Trì Uyên, chủ yếu là do Tùy Mị liên tục lãi nhãi bên cạnh không ngừng.
Giọng của Tùy Mị đột nhiên dừng lại.
Cố Tư âm thầm cười khóe miệng.
Cô nghe thấy Trì Uyên thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tư dựa vào lưng ghế, vẫn hướng lên trời nhắm mắt, dáng vẻ trông như là đã ngủ thiếp đi.
Trì Uyên chậm rãi đi qua, Tùy Mị dừng ở cách đó không xa.
Trì Uyên bước tới ghế dài bên cạnh, mới mở miệng, “Cố Tư.”
Cố Tư từ từ mở mắt và cười toe toét, “Anh đến rồi.”
Cố Tư vẫn cầm trên tay một chiếc băng cá nhân.
Trong túi của Trì Uyên cũng có một cái.
Anh mở miệng, cuối cùng chỉ nói một câu, “Anh đã tìm em rất lâu.”
Edit by Bell. Vì bộ này ra lâu quá nên em quyết định edit nhanh cho mọi người cùng đọc. Mong mọi người ủng hộ bản edit của em.