Trì Uyên thở dài, “Cố Tư, nói thật đi, em có thích Ninh Tôn không.”
Cố Tư dường như lại chìm vào giấc ngủ mà không hề trả lời anh.
Trì Uyên không để ý nhiều nữa, chỉ tự nhủ: “Thích cũng được, nhưng mà em cũng phải có thời gian tiếp xúc lâu một chút, mới nhìn xem tính cách người ta thế nào, thì hãy yên tâm ra ngoài đi chơi với anh ta, em đã quen anh ta bao lâu đâu, không biết gan ở đâu mà em còn uống đến như thế này trước mặt người ta, trong đầu em chứa cái gì vậy. ” . Ngôn Tình Trọng Sinh
Cố Tư nghiêng đầu không có ý thức.
Trì Uyên nói tiếp, “Nhà họ Ninh quá phức tạp. Em và Ninh Tôn thật sự không thích hợp. Thân phận của Ninh Tôn trong nhà họ Ninh không có tiếng nói, sau nay em theo anh ta về đó, so với nhà họ Trì còn bết bát hơn, chuyện này em còn không rõ sao.”
Anh nhìn Cố Tư, có phần bất lực,” Tôi hứa với ông nội sẽ tốt với em, vậy nên tôi nhất định phải tìm người tin cậy giao cô cho anh ta, Cố Tư, em cũng phải cảnh giác một chút, tìm người thực sự sự có thể dựa vào, em có biết không.”
Cố Tư bây giờ không biết gì cả, và cô ấy cũng chưa mơ. Cô ấy nghiêng đầu ngủ một giấc thật yên bình.
Trì Uyên giúp cô rửa tay chân, sau đó mang cô ra khỏi bồn tắm.
Bị giày vò lần hai, Cố Tư hơi khó chịu.
Quần áo nội y bên trong bị ngấm nước dính chặt vào người.
Cô kêu hai tiếng, rồi tháo dây đeo trên vai.
Sau đó mơ mơ màng màng đưa tay ra phía sau, “Thật khó chịu.”
Trì Uyên thở dài ấn tay Cố Tư, “Được rồi, có khó chịu cũng đợi tôi ra ngoài rồi hãy cởi.”
Cố Tư có thể nghe được tiếng anh sao?
Cô hất tay Trì Uyên ra rồi cởi bỏ phần trên với vài động tác.
Trì Uyên nghiến răng, đi lấy khăn tắm.
Kết quả là khi anh ta quay lại, động tác của Cố Tư nhanh chóng, đều cởi hết cả phần dưới.
Trì Uyên căng cả cơ trên người, nhanh đến quấn khăn tắm cho Cố Tư.
Sau đó anh ôm cô đi ra ngoài.
Cố Tư cảm thấy khó chịu nên lẩm bẩm không thôi, “Tôi hơi nóng, tôi muốn nôn, tôi còn chóng mặt …”
Trì Uyên ôm cô vào giường.
Anh ấy đi lấy đồ ngủ, muốn mặc cho Cố Tư.
Kết quả là không biết có phải là giày vò cô như vậy không, Cố Tư có chút tỉnh táo.
Cô lăn người rồi ngồi xuống giường.
Cô ấy nhìn Trì Uyên với vẻ mặt vô tội.
Trong tình huống này, cô ấy dường như không nhận thấy điều gì bất ổn.
Lúc này Trì Uyên có chút không dám nhìn Cố Tư.
Cô ấy trông như thế này, dường như rất giống với đêm tân hôn.
Đêm tân hôn khi đó, cô cũng dáng vẻ này, một gương mặt ngay thơ.
Trì Uyên bước tới, “Đồ ngủ ở đây, em tự mặt vào đi.”
Cố Tư thở dài, sau đó đứng dậy xuống giường.
Cô chạy về phía Trì Uyên.
Trên miệng nói khẽ, “Trì Uyên, em hơi lạnh.”
Lạnh cũng phải, đang không mặc gì, cơ thể còn bị ướt.
Trì Uyên thậm chí không dám nghe giọng nói của cô.
Đầu óc có hơi mất kiểm soát, cũng cố không suy nghĩ tưởng tượng nhiều.
Cố Tư ra khỏi giường, dùng sức ôm Trì Uyên từ phía sau, “Trì Uyên, em vẫn còn hơi sợ.”
Trì Uyên ngẩng đầu lên, yết hầu của anh chuyển động, “Quay lại giường, nằm xuống ngủ đi, ngủ dậy, mọi thử đều ổn thôi.”
Cố Tư lúc này hơi bối rối, cô ấy hơi phân vân giữa lúc này và lúc trước.
Cô thấp giọng nói: “Đừng trách em, em cũng muốn ông nội khỏe hơn.”
Trì Uyên cau mày không nói gì.
Cố Tư lại nói, “Nhưng mà dù em có đến, xung hĩ cũng chẳng có tác dụng gì.”
Trì Uyên vẫn không nói, Cố Tư buông anh ra, đi vòng qua và đứng đối diện với Trì Uyên, “Trì Uyên, anh không trách tôi chứ.”
Cố Tư cứ đứng chỗ này mà không có mảnh vải che thân, trừ khi Trì Uyên đã chết.
Anh quay đầu bỏ mặc Cố Tư, “Em mau đi nghỉ đi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Trì Uyên đi vòng qua cô đi ra cửa.
Không ngờ Cố Tư lao vào vòng tay của Trì Uyên, “Đừng đừng, anh lại muốn ngủ trong thư phòng, chúng ta là vợ chồng, sao anh lại luôn ngủ ở thư phòng.”
Edit by Bell.