Tùy Mị và bà Tùy đứng nhìn quanh quảng trường.
Từng cửa hàng nhỏ đều ghé vào, mua một vài thứ, nhưng không nhìn rõ là thứ gì.
Dù sao, Tùy Mị cũng đang xách hai cái túi trên tay.
Sau đó hai người bước vào trung tâm thương mại.
Cố Tư cảm thấy bản thân mình thiệt là chán, tự nhiên đi theo dõi hai người này làm cái gì.
Trong lòng cô thì nghĩ vậy, nhưng mà đôi chân vẫn không ngừng, đi theo hai người họ bước vào cửa hàng.
Tùy Mị và bà Tùy đến khu vực bán áo quần cho nữ, trong chốc lát đã mua không ít thứ.
Cố Tư đứng ở cửa thang máy quan sát.
Tùy Mị bước ra từ một cửa hàng, sau đó lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi đi ra ngoài.
Cô quay người về phía Cố Tư, Cố Tư cảm thấy khóe mày của Tùy Mị đang mỉm cười.
Bà Tùy đứng ở bên cạnh nhìn cô, trong mắt có chút bất lực, dường như có vẻ không vui.
Cô không biết hai người kia đang có ý gì.
Gọi điện thoại không được bao lâu, Tùy Mị cúp máy, cùng bà Tùy đi vào quán cà phê bên cạnh.
Vì là ngày nghỉ nên ở đây tập trung khá đông người.
Quán cà phê vừa mở cửa, người ra vào liên tục.
Sau khi Tùy Mị và bà Tùy bước vào, họ tìm một chỗ vắng người trong góc ngồi xuống.
Sau một lúc Cố Tư cũng đi vào, nhân lúc hai người không để ý, ngồi một chỗ gần hai người bọn họ
Vừa rồi cô cũng tiện tay mua một cái mũ, bây giờ cô đội mũ, tóc xõa ra, cũng không dễ nhận ra được.
Ở đằng kia, Tùy Mị và bà Tùy đã gọi cà phê, đợi người phục vụ đi rồi bà Tùy mới nói: “Hai túi kia, lát nữa con mang theo qua đi, còn lại để lát lái xe đến ta mang về.”
Tùy Mị đồng ý, sau đó nói: “Chắc buổi tối xem tình hình thế nào, con sẽ hẹn mọi người đi ăn cơm, có gì mọi người chờ điện thoại của con nhé.”
Bà Tùy thở dài một hơi, nhẹ giọng than thở: “Cái con bé này, từ nhỏ đến lớn, tính tình con đã cứng nhắc như vậy rồi, mà không ngờ là con có thể làm mấy chuyện này.”
Giọng của Tùy Mị nghe còn nhẹ nhàng, “Cứ cho là con thích vậy.”
Bà Tùy bất lực mỉm cười.
Cố Tư gọi một ly cà phê nóng, nhưng cô thực sự không muốn uống, chỉ ngồi bên cạnh nghe ngóng.
Sau đó bà Tùy nhắc tới bà Trì - Phương Tố, bà nói với Tùy Mị về mấy món Phương Tố thích, còn nói về tính cách của Phương Tố.
Cố Tư nhếch khóe miệng, đây là giúp con gái mình mở đường à.
Ranh giới đạo đức của hai mẹ con này, xem ra cũng không cao lắm.
Trì Uyên bên ngoài, đã được coi là người có gia đình.
Hai người này vậy mà còn đang trao đổi, làm sao để đào được góc tường nhà người khác.
Không biết xấu hổ.
Mấy người có tiền, đều không có liêm sĩ vậy sao?
Cố Tư nghe một lúc cũng nghe không lọt lỗ tai, bà Tùy thế mà lại rất hiểu rõ Phương Tố, một chi tiết nhỏ cũng nhắc nhở rõ ràng.
Tùy Mị có một người mẹ như vậy, nếu không lấy được Trì Uyên, thì thật là không thể tha thứ mà.
Cố Tư đứng dậy, đi thẳng đến quầy tính tiền.
Cô đúng là điên, mới bỏ thời gian dài đi theo hai người bọn họ như vậy.
Thật sự là lãng phí thời gian, mà còn phá hủy tam quan* của bản thân.
“Tam quan” bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan. Khi tam quan không hợp thì hai người không thể hiểu nhau, cũng không thể bao dung và đồng cảm cho nhau.
Cố Tư lần này bắt taxi về thẳng nhà.
Về đến nhà, lại thấy cửa đã mở toang.
Xe của Trì Uyên vẫn ở trong sân, tức là cả buổi sáng người đàn ông này không ra ngoài.
Thật là làm cô ấy ngạc nhiên.
Trì Uyên trước đây không phải là người như vậy.
Mặc dù là ngày nghĩ, nhưng thật sự cũng có nhiều việc cần phải xử lý.
Cố Tư bình thường chẳng mấy khi thấy anh.
Cố Tư vào sân, nhìn xe, rồi để chỗ giàn hoa bên cạnh.
Tất cả hoa của cô ấy đã được tưới nước, đất cũng được xới lên.
Cố Tư vào phòng khách liền nhìn thấy Trì Uyên đang ngồi trên sô pha.
Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh nước biển, hai chân bắt chèo, máy tính đặt trên đùi.
Lúc này, anh ta đang đeo kính chống bức xạ, nhìn chằm chằm vào tài liệu hiển thị trên máy tính, với ánh mắt rất nghiêm túc.
Edit by Bell.