Trì Uyên thật ra chẳng có tâm trạng ăn uống gì.
Bọn Cố Tư ở đây cũng đã sớm ăn no, cho nên mọi người cũng ngồi nói chuyện là chủ yếu.
Cố Tư không biết chi tiết về Chương Tự Chi, chỉ là biết anh rất giàu, rất nhiều tiền.
Cô ngồi đó, tiện thể hỏi Trì Uyên, “Sao vừa rồi anh không ngăn cản em? Anh biết không, anh biết là anh ta đi qua bên kia, thì bầu không khí sẽ bị phá nát mà.”
Trì Uyên tựa lưng vào ghế, “Anh ta mà không đi qua, bữa ăn đó cũng không thể thúc trong thời gian ngắn được, mà anh thì hơi mệt rồi.”
Cố Tư cau mày, “Nhưng có vẻ không khôn ngoan khi kết thúc một buổi ăn xã giao theo cách này.”
Trì Uyên cong miệng, “Không có vấn đề gì đâu.”
Cố Tư liếc nhìn Chương Tự Chi, Chương Tự Chi đang cùng Ninh Tôn nói chuyện câu lạc bộ gần đây.
Người này không thể ngồi một cách đàng hoàng, toàn ngồi xổm trên ghế như một con khỉ.
Cố Tư thấp giọng hỏi: “Anh ta, Chương Gia Tiểu Gia, hai người là bạn bè, nhưng em nghĩ ba mẹ của anh có vẻ cũng không thích anh ta.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Ba mẹ anh có lẽ sẽ thích kiểu ngoan ngoãn hơn.”
Cố Tư gật đầu, “Có vẻ cũng giống thế, nhà họ Tùy bên kia cũng không thích anh ta.”
Trì Uyên khịt mũi, “Đúng vậy, anh cũng không để ý lắm.”
Anh nói như vậy, cho dù không để ý cũng có thể thấy được người của nhà họ Tùy thật sự không thích Chương Tự Chi.
Nhưng theo sự hiểu biết của Trì Uyên, nhà họ Tùy và nhà họ Chương không có quan hệ gì, cũng không có mời tiệc gì với Chương Tự Chi.
Nhà họ Tùy không nên có thái độ với Chương Tự Chi như vậy, nhưng có vẻ giống như nghe nhiều tin đồn bên ngoài nên hành xử vậy.
Trì Uyên không thể nghĩ ra ngay một lúc.
Lúc này, trong xe bên kia, Tùy Mị đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Hai vợ chồng già nhà họ Tùy ở phía sau không nói chuyện.
Xe chạy một quãng đường dài, cuối cùng dừng lại ở một cột đèn giao thông.
Bà Tùy vừa nói, “Cố Tư kia sao có thể quen biết với người nhà họ Chương nhỉ, hồi nãy nhìn xem, cái tên Chương Tự Chi kia nói chuyện với cô ta, là thái độ thế nào, không phải bên ngoài đều đồn, người này tính tình không tốt, không nên đụng chạm, sao giờ lại đối tốt với Cố Tư như vậy.”
Ông Tùy thở dài nói: “Tôi không biết.”
Nói xong, ông ta nhìn Tùy Mị, “Con vừa đi vào phòng riêng của Chương Tự Chi, Cố Tư có ở đó không?”
Tùy Mị liếc mắt nhìn ra bên ngoài, “Đúng vậy, lúc nãy đi chọn hải sản, Trì Uyên và con đã nhìn thấy Chương Tự Chi đối tốt với Cố Tư.”
Bà Tùy xụ mặt xuống, “Trì Uyên vậy mà không tức giận, người khác đối với vợ của chính mình như vậy, quan tâm,ân cần, còn nhìn Trì Uyên cứ coi như không có gì.”
Tùy Mị cười nhạo, “Tính cách của Chương Tự Chi, anh ta làm gì cũng sẽ khiến người khác thấy khì lạ, Trì Uyên có lẽ đã quen rồi nên không trách.”
Ông Tùy vẻ mặt nghiêm túc một chút, “Nếu Cố Tư rốt cuộc có thể dựa vào nhà họ Chương, thái độ của bà Trì chắc có thể sẽ thay đổi.”
Bà Trì lúc đầu không thích Cố Tư, chẳng qua là thân phận không tốt.
Bây giờ nếu có thể bù đắp cho sự thiếu thốn, bà Trì nhất định sẽ thay đổi thái độ.
Tùy Mị ngồi ở phía trước, giật mình nghĩ đến vấn đề này.
Sắc mặt cô trầm xuống, đúng vậy, bà Trì hiện tại đối với cô tốt, cũng chỉ vì gia cảnh của cô tốt mà thôi.
Nếu như ngược lại, cô đổi chỗ thành Cố Tư, bà Trì đoán không chừng cũng không thèm nhìn cô một cái.
Tùy Mị chậm rãi nghiến răng, vẻ mặt không can tâm.
Nhưng cho dù có điều kiện gia đình như hiện tại, vẫn bị bại bởi Cố Tư.
Người như Cố Tư, rốt cuộc là có điểm đặc biệt nào mà để cho Chương Tự chi cứ như một con chó xù chạy quanh bên cạnh cô ta.
Chỉ cần nghĩ đến Chương Tự Chi ở trước mặt nhà họ Trì bảo vệ Cố Tư, trong lòng Tùy Mị như bị thứ gì đó xiếtchặt lại.
Không có khoảng trống.
Ông Tùy vừa rồi uống không ít, hơi thở của ông đầy mùi rượu.
Ông ta nói: “Đừng lo lắng, chúng ta nhìn lại xem, nhà họ Chương tuy tốt, mặc dù có thể lo được mấy chuyện Chương Tự Chi làm ẩu, nhưng chắc vẫn còn điểm mấu chốt.”
Bà Tùy phụ họa một câu đúng vậy.
Trong xe lại im lặng.
Xe đi thẳng một đường về đến biệt thự nhà họ Tùy, ông cụ Tùy còn đang ngồi trong phòng khách.
TV đang bật, nhưng ông ấy cũng không xem.
Người hầu pha một ấm trà, ông lão chỉ cầm lên ngửi, không uống.
Đã có tuổi, giấc ngủ cũng không còn tốt, đêm nay mà còn uống trà xanh, chắc là không thể ngủ được luôn.
Ông già thấy ông Tùy bọn họ đều đã về.
Ông lão đặt chén trà xuống, “Cả người đầy mùi rượu, xem ra bữa ăn này không tệ.”
Khi ông lão nói lời này, ba người vào cửa đều cảm thấy có chút xấu hổ.
Bữa ăn này, có thể xem là đầu voi đuôi chuột, lúc đầu ba người bọn họ cứ nghĩ là dựa vào hôm nay, sau này mùa màng sẽ bội thu.
Ai biết được, ở đâu nửa đường lại ra một Cố Tư, sau đó còn xuất hiện thêm một Chương Tự Chi.
Hai cái người ăn chơi này, làm người khác không bớt lo.
Nhìn vẻ mặt của ba người này, ông lão nhíu mày, “Sao vậy, không ổn sao?”
Tùy Mị không muốn nói đến chuyện tối nay, cô nhớ đến Cố Tư dựng đứng ngón tay giữa lên, thì trong lòng muốn nôn ọe phát hoảng.
Cô hơi đờ đẫn, “Con lên nghỉ ngơi trước đi ông nội, ông đi ngủ sớm đi.”
Chờ Tùy Mị đi rồi, ông lão nhìn về phía ông Tùy, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ông Tùy thở dài, ngồi xuống, nói sơ qua về Cố Tư và Chương Tự Chi.
Ông cụ Tùy cau mày, “Chương Gia, cái tên tiểu tổ tông sao?”
Ông Tùy ừ cái nói: “Là anh ta.”
Vẻ mặt ông già trở nên nghiêm túc, Chương Tự Chi này, ông lão đã từng thấy, nhưng đã lâu không gặp.
Lúc đó Chương Tự Chi còn là một đứa trẻ, nhưng tính tình đã rất to gan.
Lúc đó không biết vì sao lại khó chịu, liền chỉ vào mũi ông cụ nhà họ Chương hét to.
Ông cụ nhà họ Chương đã rất nhiều tuổi, còn cười theo, không ngừng nhận cái sai của mình.
Trong một gia đình như vậy, những đứa trẻ được dạy dỗ chắc chắn không ra gì.
Nhưng mọi thứ đều có hai mặt.
Chương Tự Chi tuy rằng vô tắc vô phép đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng nếu có thể quan hệ tốt với anh ta, điểm tốt cũng nhiều không kể xiết.
Công ty của nhà họ Chương nằm trong tay bốn chị em của anh, phát triển rất tốt.
Quy mô không phải công ty bình thường có thể so sánh được.
Mà bốn người con rể của Chương gia cũng xuất thân từ gia đình nề nếp, mỗi người đều có một công ty.
Mạng lưới quan hệ này nếu tính ra thì thật khổng lồ có chút kinh người.
Ông lão suy nghĩ một chút rồi nói với ông Tùy: “Con xem thử, có thể tìm cơ hội gặp mặt mấy người nhà họ Chương không, đều là thương nhân, bọn họ sẽ biết cái nào nên lấy nên bỏ.”
Ông Tùy chậm rãi gật đầu, “Được, con hiểu.”
Bà Tùy ở bên cạnh cảm thấy có chút không thoải mái, “Ba, Mị Mị nhà chúng ta không phải là không gả được, Trì Uyên bây giờ còn chưa ly hôn.Con cứ thấy như vậy không đáng, Mị Mị nếu muốn có thể tìm một người đáng tin cậy hơn so với Trì Uyên. “
Ông cụ Tùy trừng mắt nhìn, “Cô thì biết cái gì, cô cho rằng tình cảnh hiện tại giống bình thường sao, còn đâu nhiều thời gian mà cho cô tìm, Trì Uyên sẽ sớm buông bỏ thôi, chúng ta đều đã chuẩn bị trước, có gì mà không được, không phải Phương Tố với cô đều hiểu nhau sao, Trì Uyên với Cố Tư đều không thể phát triển được, cuối cùng cũng sẽ bị người khác cướp đi, không bằng chúng ta tranh thủ thời gian xuống tay trước. “
Lời nói như một đạo lý, bà Tùy nhíu mày nghĩ một lát, rồi im lặng.
Edit by Bell. Bản edit này thuộc về hangtruyen.com