Cố Tư phản ứng chậm, nhưng Ninh Tôn bên cạnh lại nhanh.
Anh ta trực tiếp quay người và chặn nó lại.
Ninh Tôn xoay lưng ra bên ngoài, đem Cố Tư che chở trong ngực mình.
Trì Uyên đứng bên trái Cố Tư, nghĩ đã quá muộn để phản ứng.
Mảnh gốm sứ kia đập thẳng vào lưng Ninh Tôn, rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ hơn.
Mảnh vỡ rất nhiều, Cố Tư cảm thấy đau ở bắp chân.
Đáng lẽ ra nó phải bị trầy xước bởi những mảnh vỡ.
Chương Tự Chi đứng ở bên cạnh, quên cả nhảy ra, mở to mắt nhìn chằm chằm Ninh Tôn và Cố Tư.
Bầu không khí trong nhà lặng đi trong vài giây.
Trì Uyên là người phản ứng lại đầu tiên.
Anh nhanh chóng quay người lại, kéo Ninh Tôn sang một bên, sau đó đè hai tay lên vai Cố Tư, nhìn cô từ trên xuống dưới: “ Em không sao chứ?”
Cố Tư ngước đầu nhìn Trì Uyên, lại nhìn Ninh Tôn, mếu máo: “ Chân em hơi đau, nhưng em không dám xem nó có chảy máu không.”
Trì Uyên nhanh chóng ngồi xổm xuống, Cố Tư mặc quần yếm ngắn, để lộ một nửa đùi và bắp chân ra bên ngoài.
Quả thực bắp chân bị chảy máu.
Là bị xước bởi chiếc bình bị vỡ vừa rồi.
Hai ba vết thương, có một vết thương hơi nghiêm trọng, nhìn chiều dài vết thương hơi lớn.
Cố Tư sợ đau, tiêm cũng không dám, vết thương cũng không dám nhìn.
Chương Tự Chi ngẩn ra vài giây, đột nhiên lao về phía Ninh Tương: “ Mẹ kiếp mày lại dám ra tay, mày xem tao sẽ không giết mày.”
Chương Tự Chi là một người không có đạo đức gì, khi cùng cha mình cãi nhau, đều bày ra một tư thế muốn đánh bại ông.
Bây giờ đối mặt với Ninh Tương từ đầu đến cuối đều chướng mắt, anh ta trực tiếp nhấc chân đá.
Ninh Tiêu ở bên cạnh, vội vàng kéo Ninh Tương tránh đi.
Thế là cú đá đó trúng vào người Ninh Tiêu, rất mạnh.
Trang Lệ Nhã bên kia ngay lập tức đến, đem Ninh Tương và Ninh Tiêu che chở sau lưng: “Anh làm sao vậy, tại sao lại làm như thế?.”
Cố Tư đứng ở đó, không dám cuối đầu, giọng run run: “Trì Uyên, vết thương có lớn không, nhìn có sợ không, chân em đau quá, em đứng không nổi nữa, anh đỡ em với, nhanh lên.”
Vết thương không thể nói là quá lớn, Cố Tư bình thường chăm sóc quá tốt, nhìn thấy máu chảy ra liền khoa trương hơn.
Sắc mặt Trì Uyên u ám đáng sợ, anh trực tiếp bế Cố Tư lên.
Ninh Tú và ông Ninh giờ mới phản ứng lại, Ninh Tú vội vàng đi qua: “Có sao không, tôi gọi bác sĩ gia đình đến.”
Ông Ninh cũng chống nạng đứng lên: “Gọi bác sĩ, nhanh lên.”
“Không cần.” Trì Uyên lạnh lùng mở miệng.
Anh quay người, đầu tiên nhìn ông Ninh, sau đó nhìn Ninh Tú, cuối cùng đưa tầm mắt nhìn ba người họ Ninh kia một lượt.
Ninh Tương dường như đã nhận ra những gì mình đã làm, cô nhanh chóng trốn sau lưng Trang Lệ Nhã.
Cố Tư thu mình trong vòng tay Trì Uyên, mếu máo, trông có vẻ như muốn khóc.
Trì Uyên hồi lâu sau mới mở miệng: “Những chuyện hôm nay, tôi sẽ nhớ kĩ, bây giờ không có thời gian, đợi tôi có thời gian, chúng ta sẽ tính toán.”
Nói xong, Trì Uyên ôm Cố Tư rời đi.
Cố Tư rên rỉ mãi đến khi cô ngồi vào xe.
Trì Uyên đầu tiên lấy khăn ra, nhẹ nhàng lau máu ở bên vết thương.
Vết thương hơi dài, nhưng rõ ràng là vết thương ngoài da, không có gì quá trở ngại.
Cố Tư ngẩng đầu không dám nhìn.
Mặc dù trước đây cô thô kệch, mặt dày, nhưng những gì liên quan đến máu, cô đều không dám nhìn.
Cố Tư run rẩy hỏi: “ Nhìn có đáng sợ lắm không, chân của tôi bây giờ không còn cảm giác nữa.”
Trì Uyên ngước nhìn Cố Tư, có chút bất lực: “Đã bảo em đứng lại, những chuyện như này, em không nên tham gia vào cuộc vui.”
Cố Tư trừng mắt: “ Tôi đã đứng phía sau lão Chương rồi.”
Nói đến đây, Cố Tư lầu bầu một câu: “ Lão Chương chết tiệt này, không đáng tin cậy bằng Ninh Tôn, nhìn Ninh Tôn đi.”
Động tác của Trì Uyên dừng lại một chút.
Anh bây giờ vẫn còn nhớ cảnh Ninh Tôn ôm Cố Tư trong ngực.
Áo trên lưng Ninh Tôn bị rạch một đường, không biết có bị thương không.
Anh ta ngược lại phản ứng rất nhanh.
Nhanh đến mức làm Trì Uyên có chút khó chịu.
Vết thương trên chân Cố Tư không có gì trở ngại, nhưng Trì Uyên vẫn nối: “Cô chờ chút, tôi đưa cô đến bệnh viên băng bó.”
Nghe nói đến bệnh viện, Cố Tư cười toe toét: “Rất nghiêm trọng sao.”
Trì Uyên thắt dây an toàn cho cô, sau đó lái xe.
Bên này đã có Chương Tự Chi, có lẽ đủ cho nhà họ Ninh ăn thua đủ.
Trì Uyên lái xe đến bệnh viện, tự nhiên ôm Cố Tư vào bên cấp cứu.
Bên trong phòng cấp cứu có bác sĩ, là người quen của Trì Uyên.
Nhìn anh ôm Cố Tư đi vào, vị bác sĩ kia đứng dậy: “ A Uyên.”
Trì Uyên thở phào: “Chú Hoắc, con mang tiểu Tư đến, chân cô ấy bị thương, chú băng bó lại một chút.”
Vị bác sĩ kia nhanh chóng xem chân Cố Tư, có thể trong mắt bác sĩ, bất kể bị thương như thế nào cũng là bị thương.
Ông bảo Trì Uyên ôm Cố Tư đến giường bệnh.
Sau đó ông cầm thuốc sát trùng và băng gạc đi đến.
Cố Tư nắm lấy tay Trì Uyên: “ Em có chút sợ.”
Lúc nãy không phải là Cố Tư không sợ trời không sợ đất.
Trì Uyên nghĩ nghĩ, đi qua ôm Cố Tư vào ngực: “ Không sao, không đau.”
Bác sĩ cười: “Không sao, vết lớn không lớn, không cần tiêm thuốc uốn ván, băng lại một chút là được.”
Cố Tư không dám nhìn, vùi đầu trong ngực Trì Uyên.
Bắc sĩ chỉ đơn giản xử lí một chút, dùng băng y tế băng lại: “Được rồi, không được đụng nước, hai ngày nữa là có thể bớt.”
Cố Tư vẫn ôm lấy eo Trì Uyên, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu đáng thương: “Chân em không còn sức lực nữa.”
Trì Uyên trực tiếp bế Cố Tư lên, sau khi cảm ơn bác sĩ, ôm cô rời đi.
Cố Tư ôm lấy cổ Trì Uyên, nghĩ nghĩ liền sờ vào điện thoại.
Trì Uyên nhăn mặt: “Đừng động.”
Cố Tư “a” một tiếng: “Tôi muốn gọi điện thoại cho Ninh Tôn hỏi thăm, bên kia sao rồi.”
Vẻ mặt Trì Uyên lạnh đi: “Bây giờ vẫn không quên phiền phức bên Ninh Tôn.”
Cố Tư bĩu môi: “Anh xụ mặt làm gì, tôi hỏi thăm một chút cũng không thích hợp sao?”
Trì Uyên không nói gì, ôm Cố Tư đi ra xe.
Khi lên xe, không cần Cố Tư gọi điện, điện thoại Chương Tự Chi liền gọi đến.
Cố Tư ngay lập tức liền quên chuyện gì trên chân mình, vội vàng cầm lấy điện thoại nghe máy.
Chương Tự Chi bên này đã từ nhà họ Ninh đi ra.
Anh ta nói những người nhà họ Ninh kia đều bị anh ta mắng một trận.
Có lẽ những lời uy hiếp trước đây đã phát huy tác dụng, những người nhà họ Ninh kia một cái rắm cũng không dám thả.
Chỉ đợi Chương Tự Chi ngang ngược nhanh chóng rời đi.
Chương Tự Chi trong điện thoại cũng hỏi về tình trạng vết thương của Cố Tư.
Cố Tư nói: “ Đã được băng bó, nói là không có vấn đề gì lớn, tôi liền về nhà trước, hôm nay không thể cùng anh chơi mạt chượt rồi.”
Chương Tự Chi cũng không còn tâm trạng chơi mạt chượt, dặn dò Cố Tư chú ý thân thể, có thời giản sẽ đến tìm cô, rồi cúp điện thoại.
Cố Tư ngả người ra ghế, từ từ co chân mình lên.
Trì Uyên lạnh lùng mở miệng: “ Thắt dây an toàn vào, tôi lái xe.”
Cố Tư “ừ”, thắt dây an toàn, xe của Trì Uyên cũng di chuyển ra ngoài.
Trên đường hai người cũng không nói chuyện, xe dừng trước cổng nhà.
Trì Uyên xuống xe, đi qua mở cửa.
Kết quả quay đầu, nhìn thấy Cố Tư vẫn còn trong xe, vẻ mặt tủi thân.
Trì Uyên gần như hiểu ý của cô.
Anh đứng ở đó thở dài, vẫn quay lại, ôm Cố Tư từ trong xe đi ra, quay người đi vào nhà.
Edit by Yến. Bản edit này thuộc về hangtruyen.com