Trì Uyên ngây người nhìn vào dòng tin nhắn đó thật lâu.
Nhìn chằm chằm mấy từ đó đến nỗi mơ mơ hồ hồ.
Anh rất hiểu rõ Cố Tư, nếu như cô ấy qua lại với Ninh Tôn, làm sao có thể không có bất kì những hành động thân mật nào với nhau.
Vì vậy có thể nói rằng, hiện tại Cố Tư và Ninh Tôn không tồn tại mối quan hệ kiểu đó.
Ít nhất là Cố Tư vẫn chưa phát hiện ra tâm tư của Ninh Tôn.
Trì Uyên cười nhạt, trực tiếp xóa đi dòng tin nhắn đó.
Những ngón tay vô thức siết chặt lấy điện thoại, đợi thêm một lúc, thấy phía Ninh Tôn không có động tĩnh nào nữa mới đặt điện thoại trở về chỗ cũ, thầm giễu cợt.
Sau đó lại mải mê nhìn Cố Tư chuẩn bị xong bữa ăn, điện thoại cũng không reo nữa.
Khóe môi Trì Uyên lộ ra, đoán non đoán già phản ứng lúc này của Ninh Tôn.
Cố Tư bên này đã bày biện đũa bát xong xuôi, gọi Trì Uyên, “Anh mau qua đây ăn cơm”.
Trì Uyên chậm rãi đi đến, ngồi xuống, “Chiều nay cô đã đi đâu thế?”
“Đi đến cửa tiệm xem thử, Mạnh Sướng nói rằng chúng ta có thể sớm bắt đầu việc trang trí, hôm nay cô nàng dọn dẹp xong rồi sẽ không định kinh doanh nữa, tôi đến để xem xét tình hình cụ thể như thế nào”.
Trì Uyên gật đầu, thì ra không có đi cùng Ninh Tôn.
Vậy tại sao Ninh Tôn lại đột nhiên gửi đến những dòng tin nhắn như thế.
Có chút bất ngờ.
Cố Tư múc canh hộ Trì Uyên, “Anh ăn nhiều canh vào, tốt cho dạ dày lắm”.
Trì Uyên chỉ ừ một tiếng, rất phối hợp mà cầm vá múc canh lên ăn mấy muỗng, “Hương vị cũng khá ổn, ngon đấy”.
Cố Tư liếm liếm môi rồi nói, “Việc này, chốc nữa anh nhớ về phòng của mình nhé, hôm nay anh đã qua phòng của tôi, dù gì hai người chúng ta cũng đã ly…”
“Hôm qua cũng như vậy rồi, chúng ta ngủ cũng nhau, chẳng phải rất bình thường sao?” Lời này của Trì Uyên thành công làm cho Cố Tư không biết nói gì hơn nữa.
Cố Tư cầm đũa lên, thực ra có chút chuyện muốn hỏi anh, đã không có cảm tình với nhau, hà cớ gì phải làm như thế.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, tình cảnh hai người sau này sẽ rất lúng túng.
Nhưng Cố Tư lại nghĩ đến những lời nói của Tử Thư.
Trong lòng ít nhiều gì cũng đều có mộng tưởng, có thể sau này, nói không chừng Trì Uyên sẽ thích cô.
Cận thủy lâu đài*, cô bây giờ cũng gần giống như vậy, có lẽ so với Tùy Mị còn gần hơn một bước.
*Cận thủy lâu đài:Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi.
Vì vậy những câu hỏi muốn hỏi lúc nãy đều đứng ngay đầu lưỡi, chỉ đành ngậm ngùi nuốt xuống bụng.
Hai người tiếp tục rơi vào im lặng, vẫn như thường lệ, Trì Uyên ăn cơm xong sẽ đem chén đũa bỏ vào máy rửa bát.
Cố Tư cầm điện thoại lên.
Trên màn hình không có thông báo nào cả.
Cô đi dạo trong vườn, tưới nước cho mấy chậu hoa, sau khi vào nhà thì Trì Uyên đã ở trên lầu.
Cố Tư không lập tức đi lên lầu, bước đến nằm lên tấm thảm yoga, bày ra tư thế như đang suy tưởng đến điều gì đó.
Cô cảm thấy hình như cuộc sống này đang lệch ra khỏi quỹ đạo của nó.
Không còn giống với những suy nghĩ ban đầu của bản thân nữa.
Trì Uyên ở trong thư phòng tiếp tục xem những văn kiện lúc nãy chưa đọc xong.
Mới xem được một phần, điện thoại lại reo lên.
Trì Uyên cầm lên xem thử.
Là lời mời kết bạn của một người bạn.
Đối phương là Tùy Mị.
Hợp đồng đã ký, danh sách liên hệ cũng đã trao đổi giữa hai công ty.
Tùy Mị thêm anh là bạn bè trên Wechat cũng là chuyện bình thường.
Trì Uyên trực tiếp đồng ý.
Đối phương lập tức nhắn tin, là một sticker biểu cảm, thiếu nữ dịu dàng dễ thương.
Vốn dĩ Trì Uyên không thích trả lời lại lắm, bản thân anh cũng không phải là người thích nhắn tin.
Vừa bỏ điện thoại xuống mấy giây, anh lại cầm lên lại.
Đối phương chào hỏi, nếu như anh không nhắn lại, điều này chỉ chứng tỏ anh là người không biết lễ nghĩa.
Vì vậy Trì Uyên chỉ đành gửi đi một dòng tin nhắn, bởi vì không biết nói gì nên chỉ nhắn vỏn vẹn một chữ ừm.
Bên kia không có động tĩnh gì nữa.
Không còn việc gì nữa, Trì Uyên đặt điện thoại xuống bàn, tiếp tục đọc tài liệu.
Cửa chính của thư phòng không đóng, Cố Tư vừa bước lên lầu, Trì Uyên ở trong thư phòng đều nghe thấy được mấy tiếng bước chân.
Cố Tư trở về phòng, đóng cửa, Trì Uyên còn cẩn thận nghe thấy, Cố Tư đã khóa trái cửa từ bên trong.
Anh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính một lúc, sau đó cười thầm.
Cố Tư cố ý khóa cửa, thay đồ đi tắm, sau đó nằm lên giường hóng chuyện, chơi game.
Trôi qua một lúc lâu, cô đột nhiên nhìn thấy cái tay nắm cửa đang động đậy.
Cố Tư nhìn về phía cửa phòng, chắc rằng Trì Uyên đang ở bên ngoài.
Nhưng anh ta lại không nói gì, phát hiện không mở được cửa nên rời đi.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, cũng không biết là thất vọng hay là vui mừng.
Bên ngoài lại yên ắng như cũ, Cố Tư lại nằm xuống giường lẩm bẩm một câu tên đàn ông thối, sau đó đắp mền đi ngủ.
Trì Uyên cũng đi về phòng của mình.
Anh cũng không phải là kiểu người thích quấy rầy người khác, Cố Tư đã không nguyện ý thì thôi.
Trì Uyên ở trong phòng hút một điếu thuốc, sau đó đi tắm.
Lúc tắm xong mới phát hiện có tin nhắn của Tùy Mị, chỉ có hai chữ đơn giản: Ngủ ngon.
Trì Uyên chăm chú nhìn, tiện tay dạo một vòng bạn bè của Tùy Mị.
Trong vòng bạn bè, Tùy Mị đăng rất nhiều, toàn là những bức ảnh đời thường bình thường.
Bài đăng gần đây nhất chính là những sự việc ở công ty, còn có buổi trưa đã ăn những gì.
Lướt tiếp lại thấy những câu chuyện đi học cắm hoa nướng bánh.
Mấy thứ này những người cao quý đều phải học qua, Trì Uyên đã từng thấy rất nhiều người như vậy.
Mà bà Trì rất thích như vậy.
Trì Uyên bỏ điện thoại xuống, nằm lên giường.
Lăn qua lăn lại một hồi vẫn chưa ngủ được, Trì Uyên chỉ biết nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi.
Bản thân trước đây tiếp xúc với Tùy Mị không nhiều, lần đầu gặp Tùy Mị trong tình cảnh nào, anh cũng quên hết rồi.
Chỉ là sau khi hai nhà thương lượng về mối quan hệ thông gia, anh và cô ấy có gặp qua mấy lần, cũng không thể nói là hẹn hò.
Từ đầu đến cuối không quá mười mấy phút.
Đúng là lúc đó có chút bận rộn, việc nhà cũng nhiều, sức khỏe của ông nội cũng bắt đầu chuyến biến xấu.
Ấn tượng sâu sắc nhất về Tùy Mị, chính là cái hôm anh đi hủy hôn.
Anh đã lựa lời rất kỹ, nhà họ Tùy đương nhiên không vui vẻ gì nhưng cũng không làm anh khó xử.
Lúc anh rời đi, Tùy Mị cũng đuổi theo tới tận bên ngoài.
Hình như đã khóc rất nhiều.
Cô hỏi anh vì sao, có phải là đã chán ghét cô rồi không.
Không có chán ghét gì cả, nếu không anh cũng không đồng ý kết hôn.
Chỉ là việc trong nhà lúc đó không tiện nói ra, vì vậy anh chỉ nói, “Chúng ta có lẽ không hợp nhau”.
Tùy Mị tiếp tục kéo tay anh lại, hỏi anh tại sao lại không kiên trì đến cùng.
Có thể hỏi như vậy, cô ta có lẽ cũng đã biết sự việc của nhà họ Trì, biết lý do anh hủy hôn, cũng đã biết người anh sắp lấy làm vợ là ai.
Trì Uyên không biết làm thế nào để trả lời câu hỏi của Tùy Mị, chỉ khi người nhà họ Tùy đi tới, kéo cô ấy vào nhà.
Trì Uyên nhắm mắt, trên thực tế, anh không có kế hoạch cụ thể nào cho tương lai, bởi vì những người như anh, tương lai là thứ gần như đã được định sẵn.
Anh nên cưới một cô vợ hiền hậu đoan trang, yên ổn trải qua những ngày tháng bình thường.
Giống như Tùy Mị vậy.
Trì Uyên trở người, thở dài.
Ai mà ngờ được, anh cuối cùng lại lấy Cố Tư chứ.
Lấy một cô gái như vậy.
Thật không giống với những mong muốn ban đầu của chính mình.
Nghĩ đến đây, không thể không nhớ đến Trì Cảnh.
Cái tên Trì Cảnh, hôm nay lại đến nhắc nhở anh, nói rằng chú Hai tổ chức sinh nhật, Cố Tư nhất định phải có mặt.
Cứ kiên trì nhắc đến Cố Tư, cũng không biết được rốt cuộc Trì Cảnh đang có ý gì.
Là đang nhắc nhở, hay là đang chế giễu mình?
Edit by Nhi.