Trì Uyên như đông cứng mất mấy giây, sau đó liền cười, “Bà nội suy nghĩ thật chu đáo”.
Bà cụ nhìn Trì Uyên, “Hai con thật là, kết hôn cũng gần một năm, có một số chuyện cũng nên cân nhắc đi nhé”.
Một số chuyện ở đây có nghĩa gì, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
Biểu cảm Cố Tư có chút cứng đờ, “Bà nội, chuyện này…”
“Thực ra gần đây con với tiểu Tư cũng đang thương lượng chuyện này”. Trì Uyên trực tiếp nói ra, “Nhưng con nghĩ chuyện này phần lớn cũng dựa vào duyên phận, không thể nào muốn có là có được, tư tưởng của chúng con chính là, nếu quả thật có thì càng tốt, nếu như không có, chúng con cũng không vội vàng gì cả”.
Bà Trì ở phía đối diện lén lút nháy mắt với Trì Uyên.
Những lời này nói ra thật ngu xuẩn, hai người đều ly hôn thì lấy đâu ra chuyện có con được chứ.
Trì Chúc ở bên cạnh cũng có chút bất ngờ, nhưng không giống dáng vẻ của bà Trì.
Ông ấy thu ánh mắt lại, cúi đầu ăn cơm, nghĩ ngợi một hồi mới nói một câu, “Ta luôn nghĩ tới một ngày lên làm ông nội, chắc sẽ rất vui khi bên cạnh có trẻ con”.
Cố Tư cầm thìa, không biết nên lộ ra vẻ mặt gì cho hợp tình hợp lý nữa.
Nên cười một cái, hay là phải thẹn thùng một chút?
Bà cụ lại nhìn sang Cố Tư, “Ăn đi con, mùi vị rất đậm đà, không ngấy đâu”.
Cố Tư cười, cúi đầu ăn hai muỗng.
Đúng là mùi vị không tệ, chắc là đã ninh rất lâu, thịt cũng được nêm nếm kĩ càng.
Trì Uyên quay đầu nhìn sang Cố Tư, có chút không khống chế được mà vểnh khóe miệng lên.
Mặc dù nói ra có chút không đúng lúc lắm, thế nhưng anh lại đang nghĩ tới dáng vẻ ăn cơm của Cố Tư phiên bản nhỏ ở tương lai.
Tùy Mị ở bên kia cứ cúi mặt, im lặng ăn.
Bà Trì dành chút thời gian nhìn Tùy Mị.
Tính cách của Tùy Mị, bà không hài lòng không được.
Nhìn xem, trong những trường hợp như thế này con bé cần phải bình tĩnh, như vậy mới xứng đáng là người phụ nữ bên cạnh Trì Uyên.
Trì Cảnh ngồi đối diện Tùy Mị, giương mắt nhìn Tùy Mị một chút, sau đó liền cười.
Đợi đến khi không khí dịu xuống, anh mới mở lời, “Cô Tùy, gần đây ở trong công ty đã thích nghi được chưa?
Tùy Mị sững sờ, hẳn là không nghĩ tới Trì Cảnh đột nhiên lại mở lời với mình.
Mấy giây sau liền nở nụ cười, “Cũng ổn, trước đây tôi cũng đã từng thực tập tại công ty, cũng đã làm rất nhiều việc, mấy chuyện này tôi đều biết, thật tình lần này vào công ty lại, thao tác cũng rất nhanh”.
Bà Trì nhanh nhảu nói, “Đúng vậy, Mị Mị rất được việc, tương lai sau này chắc chắn sẽ có chỗ đứng tốt, cũng không biết ai sẽ may mắn lấy được cô bé như vậy nữa, thật tiếc cho nhà chúng ta…”
Bà cụ Trì ánh mắt lạnh lùng nhìn qua, trực tiếp mở miệng, “Ăn cơm cũng không ngăn nổi miệng cô”.
Bà Trì lập tức ngây người tại chỗ.hangtruyen.com
Bà cụ gần đây mặc dù rất không thích bà, nhưng đến giờ vẫn luôn giữ trong lòng.
Bây giờ trên bàn ăn có rất nhiều người, bà cụ lại trực tiếp nói ra một câu chí mạng, không thể nào giữ được mặt mũi của bà Trì nữa.
Trì Chúc cũng cảm thấy bà Trì có chút quá đáng.
Tình cảnh này, thật giống với cái ngày bà ấy đem Chương Tự Chi ra để ức hiếp Cố Tư.
Trì Chúc cũng cau mày, “Cô Tùy gả cho ai thì đến lượt bà quản sao, bà tự xem lại chính mình đi”.
Bà Trì sắc mặt đỏ bừng, mở to mắt.
Trên bàn ăn ngoài ba gia đình ra, vốn dĩ cũng không thân thiết với chủ nhà lắm, hiện tại thấy bà Trì bị bà cụ và Trì Chúc lần lượt trách mắng, không ai thay bà đứng ra nói đỡ một câu.
Mọi người chỉ dám lén lút nhìn lên bà mà thôi.
Không khí này thật giống như đang hóng xem kịch vậy.
Bà Trì mím môi, thẹn đến nỗi không thể khống chế được nhịp tim, lồng ngực đập liên hồi.
Thế nhưng trong tình huống này bà lại không dám lỗ mãng, chỉ có thể kiềm chế lại.
Tùy Mị ở bên cạnh rất lúng túng, trên bàn cơm này, cô cũng xấu hổ không kém gì bà Trì.
Người nhà họ Trì ai mà không biết, cô suýt nữa đã được gả cho Trì Uyên.
Thời gian đều đã định, kết quả lại xuất hiện Cố Tư.
Tất cả mọi thứ thuộc về cô, bây giờ lại thuộc về người khác.
Vừa rồi bà Trì có nói mấy câu thì bà cụ và Trì Chúc lại lần lượt trách mắng bà ấy, có nghĩa là mọi người đang muốn chấm dứt khả năng tái hợp giữa cô và Trì Uyên.
Tùy Mị hít sâu, cúi đầu nhìn đống đồ ăn trong chén, ngay cả một muỗng cũng không ăn nổi.
Cố Tư ngước mắt nhìn bà Trì, vẻ mặt muốn cười nhưng lại không cười nổi.
Cái thứ mất não như này, lúc đầu dựa vào thứ gì lại được gả vào nhà họ Trì chứ.
Chẳng lẽ Trì Chúc lúc trẻ lại thích kiểu “nha đầu ngốc” như vậy sao?
Biết Cố Tư đang nhìn mình, bà Trì thẹn đến nỗi căn bản không ngẩng đầu lên được
Trì Uyên nói khẽ với Cố Tư, “Ăn mau lên, dạ dày không tốt, ăn nhiều canh vào”.
Cố Tư cười một chút, rất phối hợp, “Canh này ngon thật, lại rất bổ dưỡng, anh cũng mau ăn vài muỗng thử xem”.
Cô vừa nói vừa mang bát canh đến, múc một muỗng đưa tới bên miệng của Trì Uyên.
Cái hành động buồn nôn này cũng không phải là lần đầu tiên cô làm, Trì Uyên quen rồi.
Anh cúi đầu nếm thử, ra vẻ như đang thưởng thức, gật gật đầu, “Mùi vị đúng là rất ngon”.
Cố Tư nhìn về phía anh cười như không cười, sau đó nhân lúc không ai để ý lại lộ ra biểu cảm khó coi.
Trì Uyên nhìn cô, lâu lâu cười trừ một tiếng.
Bên này cũng không khác biệt lắm liền có người đẩy xe tới.
Trên xe là chiếc bánh kem ba tầng.
Cố Tư chỉ có tình yêu vào những món ngọt như này, ánh mắt liền phát sáng lên.
Đã là sinh nhật thì sao lại thiếu bánh kem được chứ.
Bánh kem được đẩy tới, người làm cần phải chia phần đưa cho mọi người.
Cố Tư kinh ngạc một tiếng, “Chú Hai, chú ước đi ạ”.
Chú Hai vội vàng khoát tay, “Không cần không cần, lớn tuổi như vậy rồi còn ước với chả cầu, cứ ăn luôn thôi.”
Ban đầu lúc đi ngang qua đại sảnh, nhiều người ở đây, không thích thứ này lắm.
Cố Tư trực tiếp đứng lên, “Không được không được, sinh nhật một năm chỉ có một lần, điều ước cũng chỉ một năm có một lần, không thể không coi trọng”.
Cô đi vòng qua bàn ăn, dìu chú Hai đứng dậy, “Chú Hai phải nghĩ thật kỹ đó, con giúp chú cắm nến vào đã, xong xuôi chú phải ước đấy nhé”.
Chú Hai nhìn chăm chắm Cố Tư đang cắm nến, hai mắt đầy sự thương yêu, “Trước kia chú lại không phát hiện ra, làm sao Tiểu Tư có thể đáng yêu như vậy chứ”.
Cố Tư nghe thấy chú Hai nói vậy liền cười rất vui vẻ, “Con đáng yêu từ lâu rồi”.
Bà cụ Trì cũng cười theo, “Khoan hãy nói, bây giờ nhìn Tiểu Tư, thật là càng nhìn càng thuận mắt”.
Bà Trì thừa dịp không ai chú ý, trừng mắt nhìn Cố Tư một cái.
Sau đó bà lại quay đầu nhìn sang Tùy Mị.
Tùy Mị ai cũng không nhìn, chỉ cau mày nhìn món ăn ở trên bàn.
Bên kia Cố Tư đã chuẩn bị xong, kéo chú Hai tới gần, “Được, chú Hai có thể ước rồi”.
Chú Hai hít một hơi thật sâu, “Được, vậy năm nay ta có một nguyện vọng, hy vọng Trì Cảnh nhà chúng ta sẽ sớm tìm thấy đươc người con gái mà mình thích, sẽ sớm có một gia đình của riêng mình”.
Nói xong, chú Hai liền thổi tắt những ngọn nến.
Cố Tư vỗ tay rất nhiệt tình, còn nói thêm một câu sinh nhật vui vẻ.
Nhưng mà trên bàn ăn, không ai cười nổi cả.
Ai mà không biết, hôn sự của Trì Cảnh cũng không phải là chủ đề tốt.
Lúc trước nếu không phải tại Trì Cảnh, Trì Uyên và Tùy Mị đã có thể ở bên nhau rồi.
Hiện tại Trì Uyên, Cố Tư, Tùy Mị cùng Trì Cảnh đều ở trên bàn ăn.
Cái này… Cái chủ đề này, thực ra cũng rất lúng túng.bản dịch thuộc hangtruyen.com
Căn bản Cố Tư không chú ý đến những điều này, đi sang gỡ mấy cây nến xuống, “Chú Hai, cắt bánh kem đi”.
Chú Hai cũng không cảm thấy rằng mình đã nói sai chỗ nào.
Vui vẻ mà cắt bánh kem.
Chỗ của Trì Cảnh, trên mặt sớm đã không có ý cười.
Ánh mắt của anh đổ dồn vào Cố Tư.
Ban đầu anh không muốn người phụ nữ này, cho nên nàng được gả cho Trì Uyên.
Cô Hai cúi đầu im ắng thở dài, sau đó vỗ vỗ bàn tay của Trì Cảnh ở dưới bàn.
Trì Cảnh dời ánh mắt đi, lại nhìn thấy Trì Uyên.
Trì Uyên đang nhìn anh chằm chằm, bộ dáng chuyên chú lại rất nghiêm túc.
Anh chầm chậm mở miệng, dường như đang hỏi gì đó.
Edit by Nhi.