Biểu tình của Tùy Mị hết sức tự nhiên, không có loại có vẻ gì là đau khổ.
Cô nói xong liền cười haha: “ Chẳng qua là em muốn biết, không có ý gì khác.”
Trì Uyên dừng lại suy nghĩ một lúc, việc này đã qua một năm rồi, nếu như không có người nhắc đến, anh kì thật đã sắp không nhớ cảnh tượng lúc đi sang nhà họ Tùy từ hôn.
Một lát sau Trì Uyên mới nói: “ Chuyện này tôi cũng muốn nói thật với cô, việc này tôi không muốn lừa cô, Tùy Mị, khi ấy tôi thật sự không muốn hủy đi hôn sự này, nhưng không liên quan gì đến chuyện đó, mà là tôi cảm thấy hai nhà chúng ta đều tính là nhân vật có mặt mũi, bên này tôi nói từ hôn, đối với cô hoặc cũng có thể nói đối với gia đình cô, thật sự có mặt tổn hại, đặc biệt cô lại là con gái, sẽ rất là mất mặt, đây là suy nghĩ của tôi khi ấy.”
Tùy Mị xùy một chút bật cười: “ kì thật anh cân nhắc là đúng, em thật sự rất mất mặt, cứ giống như bị nói lời chia tay vậy, em cảm thấy mình giống như bị người ta bỏ, khi ấy cảm thấy rất khó xử.”
Cô nói nhẹ như gió bay, giống như hiện tại không để ý một chút nào.
Nói như vậy, làm bầu không khí như trầm xuống.
Trì Uyên cười một chút: “ vì vậy đối với cô, từ đầu tới cuối tôi đều cảm thấy rất có lỗi.”
Tùy Mị có chút thở dài, bất quá kế tiếp liền chuyển đề tài: “ em nhìn tình cảm của anh và cô Cố còn rất tốt, trước đó bác còn nói với em, quan hệ hai người không ổn, đến mức muốn ly dị, làm em cũng cảm thấy lo lắng.”
Trì Uyên hơi nhíu mày: “ đừng nghe mẹ tôi nói bừa, mẹ tôi bởi vì không thích tiểu Tư, nên mỗi ngày đều muốn chúng tôi ly dị, nhưng kì thật quan hệ của chúng tôi bên trong vẫn rất tốt.”
Tùy Mị miễn cưỡng cười cười: “ vậy ư, em cũng cảm thấy thế.”
Trì Uyên hướng qua, nhìn cách đó không xa, thở ra một hơi thật dài: “Cố Tư cô ấy, cứ như muốn giả làm một con hổ cái, nhưng thật ra là rất dịu dàng đáng yêu.”
Tùy Mị nhấp miệng, không nói lời nào.
Bởi vì cũng không biết phải nói cái gì.
Qua một thời gian dài, Trì Uyên lại nghe thấy cầu thang bên kia có tiếng của Cố Tư.
Cô đang ngân nga hát, từng bước từng bước đi xuống lầu, trong tay cầm một món đồ.
Trì Cảnh đang ngồi trên ghế sofa, đối diện với cầu thang Cố Tư đang đi mở miệng hỏi: “Có gì mà lại vui vẻ như vậy.”
Cố Tư cười haha,đi nhanh mấy bước xuống dưới: “ bà tặng tôi một thứ tốt.”
Trì Chúc nhìn Cố Tư, cũng cười: “ bà con tặng đồ à, vậy chắc chắn là đồ tốt rồi, đồ tốt của bà con vẫn còn có rất nhiều.”
Cố Tư đi qua, coi giống như báu vật hiếm có, cầm hộp nhung tơ mở ra, quay một vòng cho mọi người nhìn.
Bên trong là một khối ngọc bội, màu xanh biếc, rất là lóng lánh.
Trì Chúc sững sờ.
Cố Tư kì thật nhìn không hiểu cái đồ vật này, nhưng mà đều nói ngọc vô giá, lại là bà nội tặng, nghĩ đến nhất định không phải là đồ rẻ tiền.
Bà Trì không ở chỗ này, vừa bị mất mặt ở bàn ăn, nên bà đã lên lầu nghỉ ngơi.
Trì Chúc miệng chậc một chút, nếu để bà Trì nhìn thấy cái này, nhất định lại muốn tức chết rồi.
Trì Chúc nhìn chằm chằm một chút, liền nói: “ ngọc bội này, là khi ông con còn trẻ, tặng cho bà con làm tín vật đính ước.”
Bà Trì rất thích món này, vẫn đều mong muốn có.
Nhưng bà cụ Trì coi nó giống như là bảo bối.
Cố Tư vừa nghe, liền giật mình một cái, mắt mở to.
Đồ vật này, có ý nghĩa như vậy, bà nội còn đưa cho cô, cái này có chút, không quá thích hợp đi.
Cô ban đầu còn rất vui vẻ, vậy mà nghe lời Trì Chúc nói xong, lập tức cảm thấy đồ cầm món này thật nóng tay.
Trì Uyên và Tùy Mị cũng nghe thấy động tĩnh, đều đi tới.
Trì Uyên chưa từng thấy qua cái đồ này, nhìn chằm chú: “ hóa ra là đồ vật ông tặng cho bà à.”
Cố Tư gật gật đầu, “ em không biết, hóa ra đồ vật này lại quý giá như vậy.”
Cô có chút khó khăn: “hay là, con đi trả lại bà nhé, con chỉ coi nó là một khối ngọc bình thường.”
Chú hai ở bên cạnh mở miệng: “ Sao được, trả cái gì, dù sao tương lai cũng là đưa cho các con, hiện tại cho con rồi, con cứ nhận, không có cái gì không nên cả.”
Cố Tư cúi đầu nhìn món đồ một chút, đờ người, sau đó lại nhìn nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên nhìn chằm chằm món đồ kia nhìn thêm vài giây, liền mở miệng: “ Nhận đi, dù sao tương lai cũng là của em, hiện tại vào trong tay em sớm một chút, cũng không có cái gì không đúng.”
Cố Tư a một tiếng: “ Vậy, vậy em nên nhận lấy trước vậy.”
Đợi về nhà của mình bên kia, cầm đồ trả cho Trì Uyên sau cũng được.
Đồ vậy này, không thể coi là món quà mà giữ lại.
Cố Tư đóng hộp lại, sau đó đặt cẩn thận món đồ vào trong túi.
Tùy Mị nhìn bóng lưng Cố Tư, trên mặt không có bất kì biểu hiện gì.
Cái ngọc bội kia, cô ta từng nghe bà Trì nói qua.
Bà Trì rất lắm chuyện, cũng xem cô ta là người thân, những chuyện vụn vặt linh tinh đều nói với cô ta.
Bà Trì nói, bà cụ có một khối ngọc bội, là năm ấy khi bà và ông còn trẻ, ông đưa tặng bà.
Bà Trì từ trước tới nay đều muốn, nói trong nói ngoài cho bà cụ Trì nghe, bà cụ cũng không cho bà ta.
Bà Trì nói cái ngọc bội đó có màu xanh lục sắc, là hoa văn của long bảo trụ, vừa nhìn đã thấy thích.
Tùy Mị nhớ khi ấy còn tự mình an ủi bà Trì, nói đồ vật quý giá như thế, bà cụ chắc là muốn tự mình giữ gìn.
Có lẽ đợi khi bà trăm tuổi mới có thể chuyển tiếp cho thế hệ sau.
Cô ta bảo bà Trì không nên gấp gáp, món đồ này, sớm muộn đề là của bà.
Bà Trì khi ấy còn cười nói, đợi đến trên tay bà, đợi bà già, liền truyền cho mình.
Tùy Mỵ khi đó còn rất vui vẻ.
Nhưng, nhưng, đồ vật này, bà cụ làm sao lại đơn giản như thế liền cho Cố Tư.
Còn nghĩ là đồ truyền thừa, cũng nên là cho bà Trì trước mới đúng.
Cố Tư đem đồ cất kĩ, mới thở phào một hơi.
Còn tưởng rằng được một món bảo bối, hóa ra là một quả bom.
Trì Cảnh từ trên sofa đứng dậy: “ con ở chỗ này cũng không thể nói chuyện với mọi người, con không hiểu biết nhiều, chắc không làm lỡ mọi người, mọi người nói chuyện, người trẻ bọn con ra bên ngoài nói chuyện đây ạ.”
Anh từ trên ghế sofa vòng ra ngoài, nhìn Cố Tư: “ ra ngoài đi dạo?”
Cố Tư nhanh chóng gật đầu, hướng ra bên ngoài, khi đi qua Trì Uyên, đối với anh nhướng mày: “Ra ngoài đi dạo?”
Trì Uyên ừ một tiếng, sau đó nhìn thoáng qua Tùy Mị.
Tùy Mị cười cười: “ Được.”
Bốn người từ nhà chính đi ra, Trì Cảnh liền thở phào một hơi: “ Trì Uyên cũng đúng là, thật sự không thể ngồi cùng bọn họ trò chuyện về chuyện của công ty, mới vài phút đã khiến người ta đau đầu.”
Cố Tư cười lên ha ha: “ Đây là anh có năng lực, nếu là đổi lại là tôi, ngược lại vài phút thôi sẽ khiến bọn họ đau cả đầu.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================
Kiểu nói đùa thế này, Trì Uyên thật sự không nắm bắt được điểm nào, vậy mà đã thấy Trì Cảnh và Cố Tư đã ha ha cười cười.
Cảm giác không mái lại xuất hiện.
Tùy Mị đi tới bên cạnh Trì Uyên, nói nhỏ giọng: “ em thấy cô Cố và Trì Cảnh trái lại rất hợp nhau.”
Trì Uyên trực tiếp cười lạnh một chút, thanh âm không nặng không nhẹ: “ Hợp cũng không có cách gì khác, bỏ lỡ cũng là bỏ lỡ rồi.”
Trì Cảnh đi ở phía trước hai bước, nghe thấy lời nói dừng lại một chút.
Cố Tư thì nghe không hiểu, quay đầu nhíu mày nhìn Trì Uyên, có chút ghét bỏ: “ nói cái gì thế, anh phát bệnh rồi à.”
Trì Uyên trước nay là người không có khiếu hài hước, không ngờ lần này lại thuận theo Cố Tư tiếp lời: “ Chắc là vậy rồi vừa rồi dùng thìa của em uống canh gà của em, bị nhiễm bệnh rồi.”
Loại trêu ghẹo này, Cố Tư là từ trước tới nay không sợ.
Cô hứ hứ mấy tiếng: “ Nước miếng của em, anh ăn còn ít sao? Trước kia không sao, hôm nay liền có sao rồi?”
Biểu tình của Tùy Mị và Trì Cảnh bên cạnh đều cứng đờ.
Đề tài này, nói ra có chút rất không thích hợp.
Trì Uyên một chút cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng: “ nói cũng phải, có thể bình thường ăn nhiều, lấy độc trị độc chăng?”
Edit by Na.