Động tác của bà Trì rất nhanh, nhanh chóng bỏ những thứ này vào túi.
Bà đứng dậy, giả vờ nhìn xunh quanh, sau đó đi đến toilet:”Toilet ở đây sao?”
Nói xong, bà đi vào.
Trì Uyên và Trì Chúc không quan tâm lắm.
Trì Uyên đưa cho Trì Chúc một điếu thuốc, hai người đứng bên của sổ phân tích chuyện trên mạng lần này.
Bởi vì tin tức đăng lên quá nhanh, không rõ công ty truyền thông nào đưa ra trước.
Vì vậy, thật không dễ dàng để điều tra.
Họ nói chuyện ở đây thì bà Trì bước ra đằng kia, đi quanh phòng một lượt. Bà ấy lại đến đầu giường, để giấy chứng nhận ly hôn và đơn thuận tình ly hôn trở về chỗ cũ.
Sau đó đẩy ngăn kéo vào.
Bà ấy mỉm cười, lòng nhẹ nhõm.
Trì Chúc và Trì Uyên vẫn còn nói chuyện ở đó, bà không quan tâm nữa, đứng dậy đi ra khỏi phòng, lững thửng đi đến cầu thang lầu hai.
Đứng ở đây, bà ấy có thể nhìn thấy Cố Tư, Cố Tư đang tưới hoa, bà Trì cười mỉa mai.
Cô trông rất ổn, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, chuyện hiện tại rõ ràng là bất lợi cho Trì Uyên, cô ta vậy mà lại rất thản nhiên vui vẻ.
Sau khi Cố Tư tưới hoa xong, cô đứng trong sân, duỗi thẳng tay chân.
Cô nhìn chiếc xe mà Trì Uyên lái về, hơi xúc động, nhìn xem người giàu có khác.
Buổi sáng đụng xe, buổi chiều liền đổi chiếc mới.
Người so với người, thật là trông thật quá đáng.
Một lúc sau, bà Trì xuống nhà.
Cố Tư đã nghe thấy giọng nói.
Vốn dĩ cô không định nói chuyện với bà Trì, nhưng lại nhớ ra một chuyện.
Ngôi nhà này hiện tại là của cô.
Bất kể căn nhà này là do Trì Uyên cho cô khi ly hôn, dù sao thì bây giờ nó là của cô.
Bà Trì này lại kiêu ngạo trong lãnh địa của mình.
Cố Tư quay lại, bước vào phòng khách.
Đúng lúc bà Trì ngồi trên ghế sô pha, cầm điều khiển mở TV.
Dáng vẻ nhàn nhã này, thực sự tự cho mình là chủ nhà sao.
Khi thấy Cố Tư bước vào, bà ấy lãnh đạm nói:”Nhà con trai thật thoải mái”
Cố tư cười:”Ghế sô pha nhà tôi, ngồi thoải mái chứ!”.
Bà Trì sửng sờ, vẻ mặt thoáng chốc không tốt.
Bà ấy nhíu mày:”Làm sao cô có được những thứ này, cô không biết sao? Nếu không phải A Uyên nhà tôi rộng lượng, cô cái gì cũng không có”.
Cố Tư đi tới, ngồi trên tay vịn ghế sô pha:”Nếu không nhờ tôi hợp tác, danh dự A Uyên nhà bà đã bị bôi đen rồi”
Miệng lưỡi bà Trì hoàn toàn không phải là đối thủ của Cố Tư.
Bản thân bà ấy cũng biết trước đây mình đã phải chịu nhiều thua thiệt trong tay Cố Tư.
Bà Trì nghiến răng đứng dậy:” Cố Tư, cô không cần phải tự đắc. Lần này, khi mọi chuyện lộ ra, chúng tôi sẽ tuyên bố với mọi người rằng cô và nhà họ Trì chúng tôi không có bất kỳ quan hệ gì. Đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team. Sau này, cô bớt lợi dụng danh tiếng nhà họ Trì chúng tôi để “trác vàng lên mặt” đi.
Cố Tư cười:”Tôi cũng muốn xem bà làm thế nào để dẹp yên dư luận lần này, bà tốt nhất đừng lại đến cầu xin tôi giúp đỡ.”
Bà Trì cảm thấy như đang nghe chuyện cười:”Cầu xin cô! Cô đừng nằm mơ!”
Cố Tư mím môi, gật đầu:”Được rồi, tôi xem bà giải thích thế nào về chuyện đang diễn ra.”
Bà Trì không muốn ở cùng một chỗ với Cố Tư nữa.
Bởi vì Cố Tư luôn có vẻ cười như không cười, điều đó thực sự rất khó chịu.
Bà xoay người đi lên lầu, vừa vào phòng Trì Uyên, bà đã hét lên với Trì Chúc:”Đi thôi, về nhà đi. Nếu có gì muốn nói thì để A Uyên trở về nhà tổ. Tôi thật sự ko thể chịu đựng được thêm một phút nào.
Bà ấy một mặt ghét bỏ.
Trì Uyên và Trì Chúc quay lại nhìn bà Trì, gần như đoán được bà gặp phải chuyện gì ở dưới lầu.
Chắc chắn là đụng phải “cái đinh” Cố Tư kia rồi.
Trì Chúc có chút bất lực, cũng không vòng vo sau lưng Trì Uyên, trực tiếp nói:”Bà nói bà thử xem, bà lại đi gây phiền phức cho Tiểu Tư làm gì, bà căn bản không phải là đối thủ của nó, cần gì phải tự mình tìm không vui”.
Bà Trì có chút buồn bực:” Cái gì là tự mình tìm không vui? Rõ ràng là Cố Tư kia không ra gì, còn muốn bám lấy nhà chúng ta không buông”.
Trì Chúc cau mày:”Bà đang nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Tư bám lấy nhà chúng ta không buông khi nào? Chuyện lần trước, rõ ràng là chúng ta cần nó giúp đỡ đấy”.
Trì Uyên không muốn nghe những điều này:”Được rồi, muốn về thì về sớm một chút, lát nữa trời tối, đi đường không an toàn”.
Trì Chúc thở dài:”Được thôi. Chúng ta về nhà đi.”
Trì Chúc và bà Trì đi xuống cầu thang nhưng không thấy Cố Tư đâu, chắc là đã về phòng rồi.
Trì Uyên tiễn hai người ra cửa, rồi trở vào nhà.
Khi lên lầu, đi ngang qua phòng Cố Tư, anh dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn.
Nhưng chỉ dừng lại hai giây, anh liền quay trở lại phòng mình.
Trì Chúc và bà Trì trở về nhà tổ.
Bà cụ đang ngồi dưới lầu, vẻ mặt không vui.
Thật ra ai cũng biết bởi vì bây giờ chuyện này đang ầm ĩ, hiển nhiên là dính líu đến rất nhiều người.
Tin tức về Trì Uyên đầy rẫy đến choáng ngợp.
Trì Chúc đi vào, nhìn bà cụ:”Mẹ, sao mẹ lại ngồi đây?”.
Bà cụ nhìn Trì Chúc:”Vừa rồi nhà họ Tùy gọi điện thoại hỏi chúng ta định giải quyết vấn đề này thế nào. Họ muốn lên tiếng thanh minh”.
Tùy Mị cũng có liên quan đến chuyện này, trên internet, cô ta cũng bị đánh giá không được tốt lắm.
Dù nói thế nào, yêu hay không yêu, thực tế đều phải dẹp sang một bên trước hôn nhân.
Cho dù hai người yêu nhau đến đâu đi nữa, thì trước tiên họ phải giải quyết được vấn đề hôn nhân của người đàn ông rồi mới có thể ở bên nhau.
Lén lén lút lút hẹn hò thế này, khoan hãy nói đến người đàn ông là người thế nào, chỉ nói về người phụ nữ này thì chắc chắn không phải loại người tốt đẹp gì.
Nhà họ Tùy có chút không vui, cảm thấy danh dự của Tùy Mị bị tổn hại.
Suy cho cùng, nói ai đang làm tổn thương ai thật không dễ dàng.
Bà cụ đợi Trì Chúc về, muốn bàn bạc với Trì Chúc xem nên thống nhất cách giải thích với nhà họ Tùy hay không.
Bà Trì vừa nghe thì hơi trợn mắt, chào hỏi bà cụ một chút rồi đi lên lầu.
Cả Trì Chúc và bà cụ đều không để ý đến bà ta.
Bà ấy vào phòng, khóa trái cửa rồi lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại là ảnh chụp Giấy chứng nhận ly hôn và Đơn thỏa thuận ly hôn của Trì Uyên và Cố Tư.
Bà nhìn một lúc và có chút phấn kích, cảm giác mình làm được một điều gì to lớn lắm.
Bà không thích Cố Tư, bà ta đã mất ngủ mấy đêm liền chỉ để nghĩ cách có thể công bố Trì Uyên và Cố Tư đã ly hôn.
Nếu không, bà cụ luôn vì chuyện này mà nói nặng nhẹ bà ta.
Mấy ngày nay, bà ta chịu đựng đủ rồi.
Đặc biệt, Cố Tư đã gây chú ý trong bữa tiệc sinh nhật chú hai.
Bà ta càng thấy khó chịu hơn, bà chỉ muốn đuổi Cố Tư ra khỏi nhà họ Trì.
Bà Trì nhìn chằm chằm ảnh chụp trong điện thoại hồi lâu rồi bấm điện thoại gọi cho Tùy Mị.
Tùy Mị trả lời điện thoại, nhưng trong giọng nói mang theo giọng mũi nồng đậm.
Bà Trì sửng sốt:”Mị Mị, cháu khóc à?”
Tùy Mị sụt sùi:”Không sao đâu cô, có chuyện gì vậy ạ?”
Bà Trì thở dài, thật sự rất đau lòng.
Bà ấy nói:”Mị Mị, đừng buồn nữa. Cô cho cháu xem một thứ. Cô chắc chắn khi nhìn thấy, cháu sẽ rất vui. Chuyện lần này, không phải là vấn đề gì lớn cả. Cháu đừng lo, nó sẽ được giải quyết nhanh chóng thôi.”
Edit by Bông.