Hai người nhìn nhau một hồi, Cố Tư mở lời trước, “Sao anh lại ngồi ở đây?”
Trì Uyên chỉ ừm một tiếng, “Trở về thu dọn đồ đạc”.
Đúng rồi, Cố Tư chút nữa đã quên mất việc này, hiện tại tin tức hai người ly hôn đã công khai ra bên ngoài, ở chung với nhau có chút không hợp lẽ.
Cố Tư gật đầu, “Được thôi”.
Bước xuống phòng bếp dưới lầu, cô chậm rãi làm điểm tâm sáng.
Trì Uyên ngồi trên ghế sô pha một hồi mới đứng dậy đi lên lầu.
Đồ đạc của anh thực ra không nhiều, không mất bao lâu đã dọn xong rồi.
Anh xách hành lý đi xuống lầu, đứng tại phòng khách nhìn Cố Tư đang loay hoay trong phòng bếp.
Cố Tư cũng không biết làm sao, trong lòng lại dâng lên một cảm giác không dễ chịu chút nào.
Vốn dĩ, sự việc lần này mọi người nên vui vẻ, sau khi dọn đồ chỉ cần vui vẻ chào hỏi mấy câu, tình cảnh lúng túng này cũng sẽ nhanh chóng trôi qua.
Thế nhưng anh lại nghiêm túc như vậy, Cố Tư cũng bất giác căng thẳng theo.
Cô xoay người đi đến đứng ở cửa phòng bếp, “Anh đã ăn cơm chưa?”
Trì Uyên lắc đầu, cô thở ra một hơi, “Vậy anh ăn cơm rồi đi, để tôi vào làm”.
Trì Uyên đặt hành lý trước cửa, “Được”.
Câu trả lời ngược lại thật dứt khoát.
Cố Tư trở vào trong bếp tiếp tục bận rộn, Trì Uyên cũng vào phòng ăn chờ đợi.
Cố Tư lầm bầm, lúc vừa ly hôn cũng không dây dưa nhiều đến như vậy, bây giờ là tình huống gì đây.
Cơm nước xong xuôi, Cố Tư bưng đến phòng ăn.
Tâm trạng của Trì Uyên có chút không tốt lắm, Cố Tư cũng không nói gì.
Là bữa sáng kiểu Trung Quốc đặc trưng, bát cháo cùng sủi cảo chưng, còn trộn hai món ăn kèm với nhau.
Trì Uyên lúc trước chỉ ăn bánh mì sữa, Cố Tư vừa rồi suy nghĩ một chút, về sau ngẫm lại, cũng không muốn làm trái ý định của bản thân, cũng không muốn chiều theo anh nữa.
Cứ như vậy, ăn hay không thì tùy.
Điều Cố Tư không ngờ đến, Trì Uyên hôm nay vậy mà ăn nhiều hơn bình thường.
Cũng không biết là đêm qua anh chưa ăn nên đói đến vậy, hay là tay nghề của mình lại tăng lên rồi.
Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm, Trì Uyên muốn đi rửa chén, Cố Tư vội vàng đứng lên ngăn cản, “Không cần không cần, tôi tự làm được, không phiền anh nữa”.
Một câu nói đó liền kéo mối quan hệ và khoảng cách của hai người dường như xa hơn. . 𝑇hử đọc 𝐭𝘳uyện không quảng cáo 𝐭ại — 𝐭𝘳u𝑚𝐭 𝘳uy𝐞n﹒V𝘕 —
Trì Uyên một lát sau mới nói một câu “Được”, sau đó còn nói, “Vậy tôi đi”.
Cố Tư cười cười, “Đi đường cẩn thận”.
Trì Uyên xách va ly lên, bước vào trong xe, sau đó khởi động lái đi.
Cố Tư đứng ở cửa phòng ăn dõi theo, chờ khi Trì Uyên đi hẳn, cô mới thở dài ra một hơi nhẹ nhõm.
Chậm rãi rửa chén trước, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu hai, kiểm tra phòng của Trì Uyên một chút.
Quả nhiên đều thu dọn sạch sẽ, những thứ thuộc về anh, anh đều mang đi hết.
Cố Tư khá hài lòng, đóng cửa, trở về phòng ngủ, lúc này mới tỉ mỉ nhìn tin tức trên mạng một chút.
Tin tức cũng rất tốt, không biết làm sao bài viết ly hôn vẫn rất hot trên mạng xã hội, bình luận để lại rất nhiều, Tùy Mị vẫn như cũ bị mắng rất thảm.
Rất nhiều người nói, Tùy Mị là kẻ thứ ba chia rẽ tình cảm của Trì Uyên và Cố Tư. bản dịch thuộc về hangtruyen.com
Lúc Cố Tư nhìn đến ba chữ kẻ thứ ba kia, nghĩ đi nghĩa lại, cô và Tùy Mị, ai mới là kẻ thứ ba.
Có vẻ như Tùy Mị… không phải đi.
Là bản thân chen ngang, cướp mất Trì Uyên.
Nhưng mà cô cũng không phải, cô chỉ nghe theo sự sắp xếp của người lớn, hơn nữa lúc đó Trì Uyên và Tùy Mị chỉ mới chấp nhận hôn ước giữa hai nhà, cũng không phải là quan hệ nam nữ thanh mai trúc mã gì.
Cố Tư vò đầu bứt tai, mối quan hệ này không thể lý giải nổi.
Rối tung rối mù hết cả lên.
Cũng may, những chuyện như này, đã kết thúc rồi.
Cố Tư chủ yếu chỉ xem những bình luận trên mạng đánh giá về mình, không cần nói, mọi người thực sự đều rất đồng tình với cô.
Nhìn tình hình này, cô giống như là người bị hai người họ bắt nạt vậy.
Cố Tư yên tâm, gọi điện thoại cho Chương Tự Chi.
Dường như Chương Tự Chi vẫn luôn chờ đợi cô gọi đến, lập tức nghe máy.
Giọng anh ta có chút lo lắng, “Tiểu Tư, trong lòng có khó chịu không, nếu khó chịu thì hãy nói cho tôi biết nhé, tôi vẫn luôn ở đây”.
Thiếu gia nhà họ Chương này bị lậm phim à, anh ta cũng có phải không biết chuyện mình và Trì Uyên đã sớm ly hôn đâu, làm sao mà khó chịu được.
Cố Tư trực tiếp mở miệng hỏi, “Mấy bài báo đó, có phải là bên truyền thông do anh quản lý không”.
Đưa tin rất khách quan, còn lờ mờ chỉ ra những ý tứ trong lời nói của Trì Uyên.
Truyền thông bình thường khi nhận được một tin tức nóng đến như vậy, chắc chắn phải thêm mắm thêm muối kích động mọi người.
Nhưng bài viết này lại không như thế.
Chương Tự Chi tặc lưỡi hai tiếng, “Cũng không phải là tôi yêu cầu, là chị ba, chị ấy nói cứ để mặc những người khác nói năng lung tung như vậy sẽ rất khó kiểm soát được tình hình, chỗ chị ấy vẫn có chút hữu dụng nên mới lên bài như thế”.
Cố Tư cười, “Vậy chuyển lời cảm ơn của tôi tới chị ba của anh nhé”.
Một lúc sau Chương Tự Chi mới nói, “Chị ba của tôi thật sự thích cô”.
Cố Tư nhíu mày,hình như cô Ba nhà họ Chương chưa từng gặp cô bao giờ, chị ấy chắc sẽ thường nhìn thấy những kiều nữ như Tùy Mị hơn.
Chị ấy chưa nhìn thấy cử chỉ vụng về của bản thân mình nên cảm thấy mới mẻ, cảm thấy hiếu kì.
Đang cùng Chương Tự Chi nói chuyện, Ninh Tôn lại gọi điện đến.
Cố Tư nghĩ ngợi, báo cho Chương Tự Chi một tiếng, “Ninh Tôn gọi điện thoại tới, thôi không nói với anh nữa, tôi xem Ninh Tôn tìm tôi có chuyện gì đã”.
Chương Tự Chi cười cười, “Được rồi, cúp máy đây”.
Thực ra Ninh Tôn cũng là vì những tin tức trên mạng mới tìm đến Cố Tư, chủ yếu cũng là sợ Cố Tư bị những cái kia bình luận ảnh hưởng.
Cố Tư nằm ở trên giường, “Bây giờ vẫn rất tốt, tôi cảm thấy trong chuyện này mọi người có phần thiên vị tôi một chút”.
Cũng đúng, Ninh Tôn gật đầu, “Bây giờ cô đang ở đâu, ở nhà sao? Cả Trì Uyên nữa”.
Cố Tư chuyển mình, “Trì Uyên đã đi rồi, đồ đạc đã mang đi hết, tôi ở trong nhà, chỉ là cảm thấy mấy ngày này không nên ra ngoài, mặc dù cũng không có người nào biết được nhưng trước đó cũng đã xuất hiện trước truyền thông, cho nên đợi mấy ngày nữa hãy nói tiếp”.
Ninh Tôn nghĩ, “Cũng đúng, vẫn là chờ cho chuyện này lắng xuống đã rồi nói sau, ra ngoài bị người khác nhận ra, thực ra cũng rất phiền toái”.
Cố Tư nói dông dài mấy câu, cũng không nói gì nữa.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào cửa sổ, đột nhiên cảm thấy rảnh rỗi không biết như thế nào mới tốt.
Bên này Trì Uyên xách hành lý, trở về nhà tổ.
Bà Trì đang ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, hai mắt sưng húp, một mặt mờ mịt.
Hôm qua Trì Chúc ngủ ở phòng khách, buổi sáng đi làm rõ ràng trông thấy bà, thế nhưng chỉ nhìn lướt qua, không để ý đến bà nữa.
Bà Trì trước giờ luôn được ông Trì cưng như trứng trong lòng bàn tay, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, bà căn bản không thể chấp nhận.
Bà cụ Trì cũng không muốn nhìn bà một chút nào, đi xuống lầu ăn sáng cũng chỉ nói chuyện với người làm, lúc sau lại mang thức ăn vào trong phòng, rõ ràng chính là không muốn gặp bà nữa.
Bà Trì đã ngồi trên ghế sô pha cả một buổi sáng, không ai muốn nói chuyện cùng bà.
Trong lòng bà khó chịu chết đi được, nhưng vẫn luôn nghĩ mãi không rõ, rốt cục bà đã làm sai điều gì.
Bà làm hết thảy đều là vì cái nhà này, làm sao đến cuối cùng bà lại giống như tội đồ của cái nhà này vậy.
Lúc Trì Uyên bước vào nhà, bà Trì ngay lập tức nhận ra, nhanh chóng đứng dậy, còn cười, “Aiya, A Uyên, đồ đã đã mang về nhà rồi, quá tốt, quá tốt, sau này không còn một chút quan hệ nào với Cố Tư nữa, cuối cùng cũng thoát khỏi nó rồi”.
Trì Uyên mặt mày nghiêm trọng nhìn bà Trì, lúc bà định đi đến giúp anh chuyển đống hành lý, Trì Uyên một mực trốn tránh, không để bà đụng đến.
Bà Trì sững sờ, nhìn Trì Uyên, “A Uyên?”
Trì Uyên nhìn chằm chằm bà Trì, “Bây giờ mẹ vui rồi chứ? Hài lòng rồi chứ?”
Edit by Nhi.