Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Trì Uyên đã không ở bên này một thời gian khá dài, khi Cố Tư xem một lượt bài thi lái xe.

Lại đi đến bên cửa sổ, xe của Trì Uyên đã không thấy nữa.

Người này có lẽ đã đi rồi.

Cố Tư đứng bên cửa sổ một lúc lâu, lấy điện thoại ra, vẫn còn nhìn thấy lời mời kết bạn của Trì Uyên.

Thực sự làm như vậy quả thực là dư thừa, phiền phức, rườm rà vô cùng tận.

Có chút không giống anh của trước kia.

Cố Tư cuối cùng vẫn là không đồng ý, thoát ra ngoài màn hình, chỉ coi như không nhìn thấy.

Chương Tự Chi một mình ở lầu dưới chơi vẫn vui.

Anh ta bật nhạc, âm thanh không hề nhỏ, một người ở bên dưới vừa nhảy vừa hát.

Cố Tư chịu không nổi, đi ra dừng ở cầu thang tầng hai, “ anh có thể cho âm thanh nhỏ đi hộ tôi không, ồn ào chết đi được.”

Chương Tự Chi vẫn nhảy ở dưới, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tư, “ Xuống đi, nhảy một lát.”

Cố Tư chỉ nhìn anh ta không nói gì, Chương Tự Chi cười haha, “ Chị ba tôi mới gọi điện cho tôi, nói là buổi tối tôi về ăn cơm, tôi nói tôi ở chỗ cô, chị ấy nói mời cô tới nhà tôi.”

Cố Tư ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là muốn nói cô không đi.

Nhưng lời vừa ra đến khóe miệng, lại cảm thấy từ chối như vậy, có lẽ không được lịch sự cho lắm.

Sau đó cô mím môi, “ Tôi gần đây tin tức bủa vây, không đi đâu, tránh lôi mấy người nhà anh vào.”

” Bà nội nhỏ ơi, tôi mà sợ phóng viên hay sao, tin tức về tôi có thể không ít hơn cô, hơn nữa, tin tức về cô bây giờ, hình tượng về cô là chính diện, cô xem tôi đi, tôi sắp trở thành tiêu chuẩn để truy quét tội phạm rồi.”


Chương Tự Chi tuy nói nhiều như vậy, có điều trên mặt lộ ra không ít sự kiêu ngạo.

Cố Tư nghĩ không ra anh ta tại sao lại vui vẻ như vậy, nhắc đến chuyện này, gương mặt đó không giấu được ý cười, là nghiêm túc hay không.

Chương Tự Chi ngước mắt lên nhìn Cố Tư, “ Nói thật đó, đến nhà tôi đi, tôi gọi Ninh Tôn cùng đến, tôi có hai người bạn tốt là hai người, tôi muốn dẫn hai người đến nhà tôi chơi.”

Trong mắt Chương Tự Chi, thật hiếm có, tựa như những ngôi sao lấp lánh.

Cố Tư nhìn anh ta một hồi lâu, cũng gật đầu, “ Được.”

Cô tự nhận thấy, có lẽ nên đích thân đi cảm ơn cô ba Chương.

Nghe tin Cố Tư đồng ý, động tác nhảy nhót của Chương Tự Chi dừng lại, nhảy băng băng đến bên ghế sô pha, một tay chống vào lưng ghế, thoáng chốc bay qua.

Anh ta cầm lấy điện thoại đặt trên ghế sô pha, “ Để tôi gọi điện cho Ninh Tôn, anh ta đến, chúng ta cùng tới nhà tôi, ai yo, tôi nói thật, tôi thực sự chưa từng dẫn bạn bè về nhà đâu.”

Cố Tư cười không thành tiếng, cái cậu chủ họ Chương này sao lại giống một học sinh tiểu học vậy chứ.

Ở bên này Chương Tự Chi gọi điện cho Ninh Tôn, Ninh Tôn thực ra đang ở trên đường tới rồi.

Vừa nãy về bên công ty dặn dò một số thứ, sau đó chạm mặt Ninh Tú, hai người nói chuyện một lúc.

Ninh Tú chủ yếu là nói về việc của Ninh Tương và Ninh Tiêu.

Việc hai người lấy danh nghĩa công ty ra để đầu tư trước kia bị bại lộ ra, Ninh Bang rất tức giận, cảm thấy ninh Tương và Ninh Tiêu lại mưu đồ tư lợi.

Vì vậy quyền lợi trong tay của hai người đó đã bị cắt giảm đi, Ninh Tú hỏi Ninh Tôn, có một số việc có cần phân công cho anh ta, hỏi anh ta có thể xử lý được hay không.

Ninh Tú hỏi như vậy, Ninh Tôn dĩ nhiên hiều được anh ta có ý gì.

Có điều chính là muốn ấn ngọn lửa chiến tranh vào mình.


Ninh Tương và Ninh Tiêu bị xử phạt, mất quyền lợi, bây giờ tất cả đều nằm trong tay Ninh Tú.

Nhất định bọn họ sẽ cố gắng tìm thứ gì đó để lấy lại quyền lợi của mình, dĩ nhiên, cũng chính là sẽ nhằm vào Ninh Tú.

Ninh Tú phân cho anh ta một chút, Ninh Tương và Ninh Tiêu này vốn dĩ không thích anh ta, chắc chắn sẽ nghĩ cách để đối phó với anh ta.

Ninh Tú được giao một phần quyền hạn trở lại, đợi mình bên này chiến đấu xong, anh ta bên đó cũng sẽ cân bằng mọi chuyện.

Cũng xem như là rõ ràng rồi.

Tự giao vào tay mình, cuối cùng có lẽ sẽ trả lại cho Ninh Tương và Ninh Tiêu, nhưng Ninh Tú bên đó, cũng chính là của Ninh Tú rồi.

Anh ta đang sử dụng mình như một quân cờ.

Ninh Tôn cũng không hề ngốc, cười và từ chối ngay, nói mình bây giờ còn chưa hiểu rõ tình hình hiện nay, chắc chắn là không thể làm gì hơn được.

Anh ta quả thực là tự mình vẫn không thể làm hết được, không có cách nào tiếp quản thêm.

Ninh Tú không nói thêm nữa, chỉ có cách để anh ta chầm chậm tiếp quản thôi.

Ninh Tôn dựa vào xe, nghe điện thoại của Chương Tự Chi, nghe tin phải đến nhà họ Chương, anh có chút do dự.

Dĩ nhiên mối quan hệ của anh ta với Chương Tự Chi không tệ, nhưng trước nay chưa từng đến nhà họ Chương.

Bốn tiểu thư nhà họ Chương đã gặp qua, cũng chỉ là gặp qua thôi.

Nói là quan hệ tốt như thế nào, kỳ thực cũng không biết.

Anh ta cũng không chắc chắn đối phương có ưa thân phận của anh hay không.


Ninh Tôn do dự một lát, Chương Tự Chi bên đó trực tiếp vỗ tay, “ Được rồi được rồi, dù sao anh cũng tới rồi, một lát trực tiếp cùng đến nhà tôi là được rồi, đừng nói nhiều vậy nữa, tôi ở nhà của Tiểu Tư đợi anh.”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Ninh Tôn chầm chậm đặt điện thoại xuống, vỗ lên trán.

Chương Tự Chi ở bên dưới tự mình vui vẻ, Cố Tư liền đi tắm rửa, sau đó trang điểm nhẹ nhàng.

Đến nhà họ Chương không thể đến tay không được, có điều bây giờ mà đi mua đồ, có lẽ thời gian không còn kịp nữa.

Cố Tư xuống lầu, nhìn Chương Tự Chi, “Tôi muốn nói cho anh biết, tôi xách đồ đến nhà anh, đều là đồ lần trước mẹ Trì Uyên mang đến, tôi không có thời gian đi mua.”

Chương Tự Chi ngạc nhiên, khoát tay, “ Không cần mang đồ tới, chúng ta đều là người nhà, khách sáo như vậy làm gì.”

Cố Tư vẫn đi đến một căn phòng ở lầu 1, lấy đồ ra, “ Dù sao tôi cũng không dùng tới, anh xem xem những thứ này có được không.”

Đồ đều là đồ tốt, chỉ là nhà họ Chương quả thực không thiếu gì.

Cố Tư không quản đối phương có thiếu hay không, “ Vậy thì ngần này đi.”

Hai người ở dưới lầu chờ Ninh Tôn tới, sau đó mang đồ đặt lên xe của Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi tự mình lái xe, bọn họ đi tới nhà họ Chương.

Đến nhà tổ họ Chương, có thể đi qua từ cửa hàng của Cố Tư, Cố Tư thuận tiện nhìn qua một cái.

Thợ lắp đặt vẫn ở đó, bên này cửa đều làm xong xuôi rồi, bây giờ là làm bên trong.

Vừa đi vừa nhìn, hình như cũng sắp xong rồi.

Cố Tư thở dài một hơi, cô cuối cùng cũng có công việc của mình rồi.

Mơ màng còn có một chút phấn khích.

Xe tới nhà họ Chương, vừa xuống xe Cố Tư có chút choáng váng.


Nhà họ Chương này, là có bao nhiêu tiền, trong sân còn có cả hòn non bộ và đài phun nước, bên cạnh còn xây ao cá.

Bên trong có rất nhiều cá vàng.

Cố Tư không biết rõ đây là loại cá gì, chỉ là cảm thấy rất đẹp mắt.

Ba người vừa đi vào trong sân, bên đó đã có người nghênh đón, nói là bốn cô chị đều đến cả rồi, đang đợi bọn họ.

Cố Tư có chút hồi hộp, mơ màng nhớ lại cảnh lần đầu tiên đến nhà tổ họ Trì.

Lúc đó chưa hiểu biết như bây giờ, thực sự mỗi một bước chân đều bước rất không tự nhiên.

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Ninh Tôn và Cố Tư, “ Không sao, đừng sợ, người nhà tôi không ăn thịt người đâu, họ đều rất tốt.”

Cố Tư từng gặp qua ông Chương và cô ba nhà họ Chương rồi, biết hai người họ không hề tệ.

Chương Tự Chi dẫn hai người bọn họ đi vào, vừa vào cửa là phòng khách rất to, ông Chương ngồi trên ghế sô pha, bốn cô chị ngồi ở đối diện.

Bọn họ vừa vào liền nghe thấy cô tư Chương đang nói Chương Tự Chi không phải gì đó.

Nói là câu lạc bộ của anh ta, vừa bị người ta báo cáo về hành vi phạm pháp.

Chương Tự Chi ho mấy tiếng liền đi vào, “ Chị nói chuyện vớ vẩn gì vây, ở đâu bị báo cáo về hành vi phạm pháp, cái người đó uống nhiều rồi nói lung tung, chỗ đó của tôi kinh doanh nghiêm túc, chị có thể ngàn vạn lần đừng hiểu sai về một doanh nhân chân chính như tôi không.”

Chị ba Chương từ khóe mắt liếc nhẹ Chương Tự Chi một cái, “ Em được tính là loại doanh nhân nghiêm túc nào vậy.”

Cố Tư và Ninh Tôn vẫn đứng chỗ cũ, không tiến lại gần.

Ánh mắt chị ba Chương vừa rời đi liền nhìn thấy hai người đứng ở cửa, cô ấy trực tiếp đứng lên, “ Ninh Tôn và Tiểu Tư mau tới đây, lại đây, lại đây, ngồi xuống đi, đang đợi hai người đó.”

Chị ba Chương đi tới, để thể hiện sự thân mật, đưa tay kéo lấy tay của Cố Tư, sau đó nháy mắt đã nhìn thấy nhẫn trên ngón tay của cô.

Cô ấy cười, “ Nhẫn cưới vẫn đeo đó thôi.”

Edit by Hường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận