Trì Uyên không nặng không nhẹ “ừ” một tiếng.
Anh ấy không nhiệt tình lắm, Tùy Mị cũng cảm nhận được.
Sau đó, cô ta nói thêm vài câu gì đó đại loại nhưng nghỉ ngơi sớm một chút, rồi định cúp máy.
Sau khi suy nghĩ một chút, Trì Uyên lên tiếng: “Cô Tùy”
Tùy Mị dừng lại: “A, sao vậy?”
Trì Uyên nói thẳng: “Tôi nghe nói hôm nay cô cùng Tiểu Tư, Tử Chi có phát sinh chút chuyện”.
Bên kia, Tùy Mị thật sự sửng sờ.
Giọng điệu cô hơi trêu đùa cũng trở nên nghiêm túc hơn: “Anh đây là thay họ đòi công bằng sao?”
Trì Uyên cười cười “hừ” một tiếng: “Tôi có tư cách gì để đòi công bằng thay họ, chỉ muốn hỏi một chút, có phải có chuyện như vậy không?”
“Có!” Tùy Mị trả lời rất kiên quyết:”Nhưng trong chuyện này, tôi không sai!”
Ai đúng ai sai, căn bản Trì Uyên cũng không quan tâm.
Anh ấy chỉ nói: “Tự Chi tính tình có hơi trẻ con, tôi tin cô Tùy trước đây cũng có nghe nói. Tôi chỉ nhắc nhở một câu, chọc vào anh ta không có lợi, anh ta không vui, chuyện gì cũng làm ra được”.
Tùy Mị hơi không vui: “Tôi đương nhiên biết! Cho nên, đến bây giờ, tôi chưa từng cùng Chương Tử Chi trực tiếp xảy ra xung đột”.
Trì Uyên cười: “Tôi nói thiếu một chút! So với Tử Chi, Cố Tiểu Tư thật sự càng khó chọc vào, cô trêu ghẹo cô ấy, càng không có kết quả tốt”.
Không đợi Tùy Mị lên tiếng, Trì Uyên trực tiếp nói thêm: “Mặc kệ chuyện giữa tôi và Cố Tư có như thế nào, theo lập trường của tôi mà nói, tôi không thể nhìn cô ấy bị bắt nạt phải chịu oan ức. Đến lúc đó khó tránh khỏi dẫn đến sai lệch quy củ, nên nói trước với cô Tùy. Tránh cho sau này, nhà họ Trì và nhà họ Tùy vì một chút chuyện không cần thiết, xảy ra bất hòa. Điều này thật khó coi.
Bên kia Tùy Mị chớp mắt liên tục, một chút âm thanh cũng không có.
Trì Uyên không quan tâm nhiều, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi nói xong, không thể giải thích được tại sao anh ấy lại có chút vui vẻ.
Trì Uyên ngẫm nghĩ, liền vào Wechat xem thử.
Cố Tư đăng lên trang cá nhân, một bức ảnh tự sướng với chiếc mặt nạ.
Mặt nạ hơi mỏng nhẹ nên có thể nhìn thấy rõ đường nét trên khuôn mặt cô.
Trì Uyên chăm chú nhìn bức ảnh, trước đây anh chưa từng thấy Cố Tư như thế này.
Một cô gái nhỏ tươi tắn, mang chiếc mặt nạ, trước ống kính lộ ra vẻ tinh quái.
Ai nhìn vào cũng sẽ lướt chậm lại một chút.
Không phải là quá đáng yêu, chỉ là thích dáng vẻ lạc quan trên người cô ấy.
Trì Uyên nhìn chăm chú vào đó một lúc lâu rồi mỉm cười.
Đứa ngốc này, có lẽ còn chưa biết anh đã thêm bạn cô trở lại.
Ý thức đề phòng thấp như vậy, sau này sẽ phải chịu thiệt thòi.
Trì Uyên xem trang cá nhân của Cố Tư một lượt.
Trang của Cố Tư không có giới hạn, có thể xem từ đầu tới cuối.
Anh tìm đến trang cá nhân của Cố Tư đã đăng khi cô còn ở nhà họ Trì.
Mặc dù có vẻ không vui lắm nhưng cũng khá tích cực.
Ảnh chụp bầu trời, chụp khu vườn, còn chụp cảnh bình minh nữa.
Không có ảnh tự sướng, cũng không có ai khác.
Không có ai trong nhà họ Trì xuất hiện trong ảnh chụp.
Trì Uyên không biết tại sao, xem xong có chút tiếc nuối.
Thật ra trước đây, cô cũng rất cố gắng lúc sống cùng, nhưng tất cả họ đều không nhìn thấy điều đó.
Anh đặt điện thoại sang một bên, nằm trên giường, tắt đèn.
Mấy ngày kế tiếp, công việc của Trì Uyên hơi bận, không có gặp Cố Tư.
Hai người thậm chí còn không gọi cho nhau một cuộc gọi Wechat nào. Giống như họ đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc vậy.
Chỉ có Chương Tử Chi là không thể chờ đợi được, anh ta gọi cho Trì Uyên nhiều lần trong ngày để hỏi về tiến độ.
Trì Uyên không nói bị làm phiền, chỉ nói phải chờ đợi, nói anh ta phải nhẫn nại, loại chuyện này nhất định phải điều tra kỹ càng.
Nếu xảy ra sai xót sẽ rất phiền phức.
Chương Tử Chi nhắc đến chuyện này sẽ lập tức mắng chửi, mang chị em nhà họ Ninh ra mắng, cũng mắng chửi cả mẹ con nhà họ Tùy.
Đương nhiên mắng chửi tàn nhẫn nhất là tên họ Hồ kia.
Trì Uyên vẫn nghe, đợi anh ta chửi xong, hỏi anh ta có liên lạc với Cố Tư không.
Mỗi lần hỏi, đều là có liên lạc.
Chương Tử Chi đúng là nhàm chán, hết liên lạc với Cố Tư lại liên lạc với Trì Uyên, những người xung quanh đều quấy rối từng người một.
Trì Uyên cũng thuận theo Chương Tử Chi, hỏi Cố Tư bên kia đang làm gì.
Chương Tư Chi có sao nói vậy, biết cái gì nói cái đó, một chút cũng không giấu diếm.
Xem như Trì Uyên đã gián tiếp nắm được mọi hoạt động của Cố Tư.
Nhưng sau đó, lúc Chương Tử Chi nói Cố Tư thi bằng lái, Trì Uyên sửng sốt:”Anh không đi theo sao?”.
Dựa vào tính tình Chương Tử Chi, chắc chắn là muốn đi theo xem náo nhiệt rồi.
Kết quả Chương Tử Chi nói: “Tôi không đi, A Tôn đã đi theo rồi, chỉ cần một người là đủ.”
Trì Uyên một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút, đặt trên tài liệu, sắp ký.
Nghe vậy, anh ấy dừng lại, nói: “Ninh Tôn ở cùng cô ấy sao? Ninh Tôn không đi làm à?”
Chương Tử Chi “a” một tiếng: “Tôi chưa nói cho anh, Ninh Tôn từ chức rồi. Máy ngày nay, anh ta ở cùng với Cố Tiểu Tư”.
Trì Uyên nhắm mắt lại, ký tên hai ba lần liên tục.
Anh trực tiếp đóng tài liệu lại, sau đó đặt bút xuống.
Tiếp đến, anh ấy đứng dậy nói: “Được rồi, tôi biết rồi”.
Sau đó cúp điện thoại, liền cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng.
Khi anh đi về phía thang máy, tình cờ nhìn thấy Tử Thư đi ra từ văn phòng của mình.
Tử Thư hơi ngạc nhiên nhìn Trì Uyên:”Ông chủ, anh đi đâu vậy?”
Trì Uyên đột nhiên đứng lại.
Anh đang muốn đi đâu?
Anh vốn muốn đi tìm Cố Tư.
Nhưng mà, anh đi tìm Cố Tư làm gì…
Tử Thư đi tới với tập tài liệu, nhìn anh với vẻ nghi ngờ: “Anh cần ra ngoài sao?”
Trì Uyên cau mày: “Không”.
Vừa vặn văn kiện trong tay Tử Thư cần đưa Trì Uyên ký tên.
Anh ta nói: “Tôi nhớ lịch trình của anh không có việc bên ngoài”.
Trì Uyên nhìn Tử Thư, sau đó nhìn tài liệu trong tay anh ta.
Dường như không có mục đích, anh xoay người về phía của sổ cách đó không xa.
Cuối cùng, anh quay người, chậm rãi đi về phía văn phòng.
Sau khi vào văn phòng, Tử Thư đưa hồ sơ cho Trì Uyên: “Đúng rồi, trước đây tôi điều tra nhà họ Tùy, điều tra thật không dễ. Tin tức về nhà họ Tùy được che đậy rất chặt. Tôi không tra được gì. Sau đó tôi quay sang điều tra nhà họ Ninh, tương đối mà nói, tôi cảm thấy nhà họ Ninh đáng nghi hơn. Kết quả anh đoán xem tôi tra được gì?”
Trì Uyên chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tử Thư.
Anh không có bất kỳ biểu hiện nào, vẻ mặt anh ấy trông lạnh thấu xương.
Vì vậy Tử Thư không dám thừa nước đục thả câu, nhanh chóng nói ra: “Tôi tra được Ninh Tiêu và Ninh Tương thực ra không có vấn đề gì, nhưng nhà họ Ninh kia vẫn có chuyện. Lần này có vấn đề là Trang Lệ Nhã! Mẹ của hai chị em đó. Hôm đó, bà ta có đi trung tâm thương mại mua sắm, đã gặp mặt tên họ Hồ kia. Anh nói xem, chuyện này không phải đi theo xâu chuỗi sao”.
Thực tế, Trì Uyên thậm chí còn không nghe thấy Tử Thư đang nói đến vấn đề gì, biểu hiện trên khuôn mặt anh ấy không tốt, cũng không nhìn Tử Thư.
Anh ấy đang rơi vào suy nghĩ của chính mình.
Vừa rồi cúp điện thoại của Chương Tử Chi, anh lao ra ngoài mà không hề nghĩ ngợi gì.
Trong nháy măt đó, thực sự đã không cân nhắc được nhiều.
Anh chỉ muốn đi đến, nhìn xem Ninh Tôn làm gì bên cạnh Cố Tư.
Ninh Tôn luôn quanh quẩn bên Cố Tư, khiến anh cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh có gì phải bực bội.
Ninh Tôn quanh quẩn bên Cố Tư, còn không phải vì anh ta thích Cố Tư sao.
Chuyện này anh đã nhận ra từ lâu.
Một người thích Cố Tư, rốt cuộc sẽ không làm hại cô ấy.
Anh có gì phải lo lắng, có gì phải lo lắng chứ!
Trì Uyên nhắm mắt lại, chống tay lên bàn.
Kết quả, nghe thấy Tử Thư nói: “Vậy tôi sẽ nói với Chương Tử Chi về điều này?”
Edit by Bông.