Cố Tư bị Trì Uyên nhìn như vậy, trong nháy mắt liền nhớ lại khoảnh khắc vừa bị Trì Uyên hôn.
Đó gọi là một nụ hôn, thật sự không giống lắm.
So với lúc trước mỗi lần hôn, cảm thấy không giống.
Nhưng Cố Tư vẫn nhíu mày, gương mặt đề phòng: “Anh làm gì, anh còn không đi.”
Trì Uyên thu hồi ánh mắt, còn thở dài: “Ồ, bây giờ đi.”
Vừa nói như vậy xong, anh trực tiếp xoay người đi.
Một lúc sau Cố Tư vội vàng đến cửa sổ nhìn, xe của Trì Uyên không đậu ở gần đây.
Chẳng trách, tên đàn ông thối này chắc đã đem xe giấu ở chỗ khác.
Bằng không cô trở về nếu nhìn thấy xe Trì Uyên, chắc chắn sẽ có đề phòng.
Cửa đều được Trì Uyên đóng lại, đèn dưới lầu cũng đều tắt.
Cố Tư quay người đi về giường ngồi, vẫn còn thở hổn hển một lúc.
Thật là bị chọc tức mà.
Nhưng Trì Uyên này, đến cũng không nói, anh đến đây làm gì vậy chứ.
Bệnh thần kinh.
Trì Uyên làm một màn xuất hiện đột ngột như vậy là tâm trạng của Cố Tư trở nên khó chịu.
Cô đi vào phòng tắm hùng hùng hổ hổ tắm, sau khi ra ngoài cũng không thèm đắp mặt nạ, cứ thế mà ngủ luôn.
Giấc ngủ tối nay cũng bực cả mình, cả đêm lúc nào cũng mơ
Trong mơ đều là mấy chuyện giường chiếu.
Cố Tư biết bản thân là đang nằm mơ, cũng biết là do nụ hôn của Trì Uyên gây nên.
Trong giấc mơ cô có chút tức giận, nhưng cũng không biết làm sao để khỏi mơ nữa.
Mãi cho đến sáng, Cố Tư nhận điện thoại của chuyên gia trang điểm, cô mới tỉnh dậy.
Cố Tư tỉnh lại vẫn không quên mắng Trì Uyên vài câu.
Chuyên gia trang điểm đến, dựa theo kiểu dáng lễ phục trang điểm cho Cố Tư, sau đó tạo kiểu tóc.
Nhìn tổng thể, có chút quyến rũ.
Chiếc váy màu đỏ thẫm càng quyến rũ hơn so với lúc đầu, cộng thêm cách trang điểm phù hợp, Cố Tư ngắm nhìn mình trong gương, cũng cảm thấy hoàn toàn khác so với phong cách lúc đầu của mình.
Chính là nhìn ra được, rất xinh đẹp.
Cố Tư đối với ngoại hình này của bản thân vẫn là rất hài lòng.
Chuyên gia trang điểm rời đi chưa tới một lúc, Chương Tự Chi đã gọi điện thoại đến, nói là đang trên đường đến.
Cố Tư” ừ” một tiếng: “Tôi cũng xong cả rồi, đang ở nhà đợi anh.”
Chương Tự Chi được tài xế đưa đến, Cố Tư nhìn thấy xe dừng lại, nhanh chóng chạy ra ngoài
Nhìn thấy Cố tư, Chương Tự Chi rõ ràng là ngây người tại chỗ, a ô a ô vài tiếng.
Cố Tư nhíu mày: “Bị kinh hoàng trước vẻ đẹp của tôi sao?”
Chương Tự Chi phối hợp gật đầu: “Trước kia tôi chỉ là cảm thấy cô đẹp, cái đẹp kia không có tính công kích gì, nhưng Cố Tiểu Tư à, tôi thật sự đã đánh giá thấp tiềm lực của cô rồi, thế sao Trì Uyên anh ta lại nỡ nhỉ.”
Nhắc đến Trì Uyên, Cố Tư trừng mắt: “Đừng có nhắc tên khốn nạn kia với tôi.”
Chương Tự Chi nháy nháy mắt: “Sao vậy, Trì Uyên chọc giận cô sao?”
Cố Tư ngưng lại một lát, rồi trực tiếp đi qua mở cửa lên xe, không muốn trả lời vấn đề này.
Chương Tự Chi cũng không xoắc xuýt vấn đề này, sau khi lên xe bảo tài xế lái xe đi.
Tiệc sinh nhật của bà cụ Nguyễn, tổ chức tại một biệt thự kiểu Châu Âu của nhà họ Nguyễn, tổ chức rất long trọng.
Lúc xe Chương Tự Chi đến, bên ngoài biệt thự đã dừng rất nhiều xe.
Cửa biệt thự mở, bên trong có rất nhiều người.
Biệt thự này có lẽ là đặc biệt dùng để chiêu đãi mọi người.
Bên trong không có phòng ở, chỉ có phòng khiêu vũ và sảnh tiếp khách,….
Chương Tự Chi trực tiếp dẫn Cố Tư đi vào, đầu tiên là đi đến sảnh tiếp khách.
Sảnh tiếp khách rất lớn, bên trong là hình thức tự phục vụ.
Có chút giống như lần trước cô cùng Trì Uyên thâm sự tiệc rượu kia.
Lúc này trong sảnh tiếp khách có rất nhiều người, Cố Tư cùng Chương Tự Chi đi vào, những người bên trong đều quay người nhìn bọn họ.
Sau đó quay người lại, làm những gì nên làm.
Cách đối đãi này giữa Chương Tự Chi và Trì Uyên là rất khác.
Trì Uyên ra sân, những người kia đều muốn đến chào hỏi.
Còn Chương Tự Chi ra sân, những người kia đều muốn tránh xa một chút.
Chương Tự Chi cũng không quan tâm những chuyện đó, anh ta còn chưa ăn cơm, trước tiên dẫn Cố Tư đến khu tự phục vụ, chọn một số món tráng miệng.
Cố Tư nháy nháy mắt: “Cha anh không phải cũng đến sao, sao không đi cùng nhau?”
Chương Tự Chi ăn một chút điểm tâm: Ồ, chắc là nghĩ đi cùng tôi sẽ thấy mất mặt.”
Cậu chủ nhỏ họ Chương này cũng thuận miệng mà nói mấy lời này, cũng không thấy có gì xấu hổ.
Cố Tư hiện tại không đói, chỉ uống một chút nước hoa quả.
Sau khi Chương Tự Chi ăn điểm tâm dẫn Cố Tư đi ra phía sân sau.
Sân sau hòn non bộ nước chảy đều có, chỗ không xa có một cái xích đu.
Chương Tự Chi nhìn bên đó: “Cô có muốn ngồi một lúc không, tôi đẩy cô.”
Thật sự cô cũng không thích cái này, thứ đồ chơi này đều là sở thích của các cô bé nhỏ, cô đã sớm vượt qua thời gian đó rồi.
Chỉ là lúc nhỏ cũng chưa được chơi thử, bây giờ muốn thử một chút.
Cố Tư gom váy lại ngồi xuống, Chương Tự Chi đứng ở phía sau nhẹ nhàng đẩy, sau đó nói: “Tôi vừa rồi nhìn qua một vòng, không nhìn thấy Trì Uyên, theo lý mà nói, người hiểu phép tắc như anh ta, từ sớm đã đến rồi mới phải.”
Cố Tư cười ha ha: “Tôi vừa rồi còn tìm Tùy Mị một chút, cô ta cũng rất hiểu phép tắc, nhưng cũng không thấy người đâu, không chừng a….”
Lời phía sau cô không nói, chỉ cười không rõ ràng.
Không chừng nhân lúc này hai người kia lại ở cùng nhau, tránh đi nơi nào hẹn hò rồi.
Nhưng nói đến Trì Uyên, không thể tránh né, Cố Tư nghĩ đến chuyện tối qua Trì Uyên đã làm với mình.
Cũng thuận thể nhớ đến chuyện trong giấc mơ tối qua.
Cô xụ mặt, có chút tức giận: “Không nhìn thấy mới tốt, tôi cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh lải nhải liên miên, âm thanh không lớn, nói về chuyện của hai chị em nhà họ Ninh kia.
Anh ta là một người nhỏ nhen, một ngày không giải quyết hai chị em kia, là một ngày ngủ không ngon.
Cố Tư trả lời ừ ừ à à vài tiếng, kết quả nói một lúc, Chương Tự Chi liền im lặng.
Chương Tự Chi đứng phía sau Cố Tư, chỉ nhẹ nhàng đẩy dây xích đu.
Cố Tư lẩm bẩm một câu: “Lão Chương, tại sao anh không nói chuyện nữa.”
Chương Tự Chi “a”một cái: “Không muốn nhắc đến hai tên ăn hại kia nữa, nói nhiều bực mình.”
Lời nói này cũng đúng, hai người kia quả thực không có gì tốt để nói.
Cố Tư thở dài: “Thật sự anh nói xem nơi này, chính là một đám người ăn ăn uống uống, còn không bằng người nhà mình đóng cửa ăn một bữa, cũng không đủ phiền phức.”
Chương Tự Chi cười,”ừ” một tiếng, không nói gì.
Cố Tư dựa vào dây xích đu, xung quanh người đến người đi, cô cũng không muốn nói nữa.
Lúc nào cũng có người phục vụ đi qua đi lại, cũng rất bất tiện để nói chuyện.
Mọi người vẫn đang tiến vào sảnh trước, rồi từ từ bắt đầu sôi động.
Lúc Cố Tư ở trong thôn, cũng rất thích chỗ đông vui.
Về sau gả đến nhà họ Trì, thì không còn thích nữa.
Cảnh náo nhiệt này không giống với náo nhiệt ở trong thôn.
Náo nhiệt ở nông thôn là dông vui thật sự, còn náo nhiệt ở đây chỉ bày vẻ phô trương.
Đơn thuần là đốt rất nhiều tiền.
Ngồi một lúc Cố Tư muốn xuống xích đu, kết quả chân còn chưa chạm đất, cô liền nghe thấy giọng của Tùy Mị.
Tùy Mị từ sảnh tiếp khách đến, là đi về phía cô.
Cô ta mỉm cười: “A Uyên, cô Cố, mọi người đều ở đây à.”
Cố Tư ngây người, ngưng vài dây dường như mới nghĩ đến cái gì, nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Phía sau cô là Chương Tự Chi, nhưng Chương Tự Chi sớm đã không còn bóng dáng.
Là Trì Uyên đứng ở phía sau cô.
Trì Uyên một tay đút túi quần, còn một tay cầm dây xích đu.
Cố Tư nhăn mày: “Trì Uyên?”
Giọng Tùy Mị vừa gọi bọn họ không nhỏ, mọi người xung quanh đều nhìn qua.
Edit by Yến.