Cố Tư từ trên xích đi đi xuống, nhìn Trì Uyên, “ Lão Chương đâu.”
Rõ ràng vừa ở đây.
Trì Uyên mặt bình thản, “ Đi vệ sinh rồi, chúng ta ở đây đợi một chút.”
Cố Tư cơ bản không biết là Chương Tự Chi đi lúc nào, một chút động tĩnh cô cũng không nghe thấy.
Trì Uyên có lẽ đã nhìn ra sự nghi ngờ của Cố Tư.
Anh cười, “ Anh để cho anh ta tạm rời đi một lát, đỡ quấy nhiễu em.”
Cố Tư thu hồi ánh mắt, nhìn Trì Uyên, xị mặt ra.
Cô nhớ đến việc tối qua.
Nhìn thấy Cố Tư như vậy, Trì Uyên tự nhiên cũng nhớ đến.
Anh cười không thành tiếng, tiến về phía Cố Tư hai bước, sau đó đưa tay sờ vào môi mình.
Cái thứ không cần mặt mũi này, Cố Tư nghiến răng, thật sự còn mặt mũi nào mà nhắc đến chuyện này
Cố Tư trừng mắt nhìn Trì Uyên mấy giây sau mới thu lại ánh nhìn.
Tùy Mị ở bên đó vừa hay đi đến, cô ta có lẽ đã quên mất sự việc không vui vẻ gì với Cố Tư khi ở bên trong cửa hàng bán trang phục, cũng quên mất cuộc nói chuyện không vui vẻ gì với Trì Uyên trong điện thoại.
Trên mặt cô ta vẫn là nụ cười rất chân thành, “ Tôi vừa từ bên đó qua, liền nhìn thấy hai người, thật trùng hợp.”
Cố Tư cười he he, “ Trùng hợp sao, trường hợp này chạm mặt nhau là không thể tránh khỏi.”
Cố Tư đoạn này nói cao giọng, nhưng Tùy Mị vẫn không quan tâm, còn cười, “ Hai người đến đâu lâu chưa, tôi vừa đến, người ở bên này quả thật là nhiều, chẳng quen ai cả, thật thấy khó xử.”
Cố Tư nhìn bộ lễ phục của Tùy Mị, là một bộ màu trắng, rất hợp với khí chất của cô ta, trông rất thoát phàm.
So sánh như vậy, Cố Tư cảm thấy mình rất thế tục.
*Thế tục: ý Cố Tư tự nói bản thân trần tục với cuộc sống dưới trần, khác với Tùy Mị như thần tiên không bám bụi trần.
Có điều cô quả thực là một con người thế tục, điều này không có cách nào khác.
Ngay từ khi mới sinh ra, cô đã an phận là người thế tục, chạy vạy kiếm sống mưu sinh.
Trì Uyên đi đến đứng bên cạnh Cố Tư, “ Chúng tôi cũng mới tới chưa được bao lâu.”
Nói tới đây, Chương Tự Chi cách đó không xa đi tới.
Nhìn thấy Tùy Mị ở bên ngày, Chương Tự Chi không vui cho lắm.
Hai người phụ nữ nhà họ Tùy này, anh đều nhìn không vừa mắt.
Hơn nữa Chương Tự Chi còn là loại người không thu hồi biểu tình trên mặt, không thích ai, ai không vừa mặt, nhìn một cái liền có thể thấy được.
Anh ta đi đến cũng đứng ở bên cạnh Cố Tư, nói với Tùy Mị, “ Cô sao lại tới đây.”
Câu này so với Cố Tư lúc nãy còn cao giọng hơn, không khách khí.
Tùy Mị cố gắng làm cho mình trông bình thường, “ Tôi đến cùng với bố tôi.”
Chương Tự Chi nhìn Tùy Mị từ trên xuống dưới, “ Bộ lễ phục này được đó, tương đối phù hợp với cô, cô nói xem, cô cứ đi cướp đồ của người khác mà làm gì, tìm kỹ hơn không phải là không tìm ra thứ phù hợp với cô hay sao.”
Lời này của Chương Tự Chi có lẽ là không có ý gì khác bên trong.
Chỉ có điều nói ra mùi vị liền thay đổi một chút.
Anh ta là tự mình không biết nhưng Cố Tư và Tùy Mị đều rất rõ.
Cố Tư muốn cười cũng không được, “ Đừng đứng ở đây nữa, trông kỳ lắm, hay là ra sảnh tiếp tân ngồi một lát đi.”
Vừa rồi Tùy Mị tự xưng lớn tiếng như vậy, chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của người khác
Sảnh tiếp tân bên đó càng đông người hơn, đi qua bên mới mới hợp lý.
Cả bốn người cùng đi đến sảnh tiếp tân, quả nhiên, vừa bước vào liền thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Một người là vợ cũ của Trì Uyên, một người là bạn gái tin đồn của Trì Uyên, còn có cậu chủ nhỏ bất trị nhà họ Chương.
Xuất hiện cùng nhau, chắc chắn có đủ loại chủ đề.
Mấy người kia túm hai tụm ba vào với nhau, liếc mắt hướng về phía Cố Tư.
Rõ ràng là đang chờ xem một trận chiến vậy.
Cố Tư bật cười, mấy người đó có thể nghĩ là cô với Tùy Mị còn muốn động thủ.
Đều là người cần mặt mũi, xem như đánh nhau cũng không thể ở đây cho bọn họ xem náo nhiệt rẻ tiền rồi.
Có điều nói thật, cô không thích loại lòng dạ không vui nhưng ngoài mặt vẫn có thể cười được như Tùy Mị.
Cô thích người như Chương Tự Chi, không thích là đều biểu lộ lên mặt, nghĩ cái gì, từ trên mặt anh ta đều có thể nhìn ra.
Ở với người như thế, mới tương đối là an toàn.
Loại người như Tùy Mị, đâm đằng sau lưng bạn một nhát cũng không phát hiện ra được.
Cô ta thực sự rất biết ngụy trang.
Hoặc là người như Phương Tố còn tốt hơn loại như Tùy Mị rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Cố Tư có chút chịu không nổi.
Cô quay đầu nhìn Trì Uyên, “ Em có chuyện muốn hỏi anh một chút.”
Trì Uyên không trả lời ngay, mà hướng về chỗ nghỉ ngơi ở bên cạnh làm động tác mời.
Tùy Mị và Chương Tự Chi thuận theo liền đi qua.
Trì Uyên vẫn đứng chỗ cũ, nhìn Cố Tư, “ Sao vậy, có vấn đề gì muốn hỏi anh.”
Cố Tư không đi theo qua bên đó, sát gần Trì Uyên hơn một chút, “ Là hỏi ba mẹ anh có phải cũng…”
Cô không nói ra hết, đằng sau tin rằng Trì Uyên cũng hiểu ra được.
Trì Uyên nhìn Cố Tư chằm chằm, không trả lời, Cố Tư sợ người khác nghe thấy cuộc nói chuyện của mình bên này, sát gần phía Trì Uyên hơn, “ Thật sự ly hôn rồi sao?”
Trì Uyên nhếch khóe miệng.
Chương Tự Chi với Tùy Mị đều không ở bên này, hai người bọn họ đứng với nhau gần như vậy, mọi người ai cũng đều nhìn ra.
Cố Tư chờ đợi, có chút không bằng lòng, cố nén giọng, “ Kỳ thực anh không nói, em cũng biết, anh tưởng việc này có thể giấu được em sao?”
Trì Uyên cười, “ Đi thôi, qua bên kia ngồi.”
Nói xong liền đưa tay khoác vai Cố Tư đi.
Động tác này phải nói là mơ hồ cỡ nào, có mà như không có.
Chỉ có thể nói rằng thân phận của Trì Uyên và Cố Tư có chút vấn đề, động tác này liền có thể bị phóng đại ra rất nhiều ý khác.
Lễ mừng thọ của bà cụ nhà họ Nguyễn cũng mời các phương tiện truyền thông đến.
Lúc bà cụ nhà họ Nguyễn còn trẻ, xem như một diễn viên, cũng từng đứng trên sân khấu biểu diễn.
Có điều sau đó vì chồng con mới rời xa sân khấu.
Sinh nhật lần thứ 80 này nghĩ đến quang cảnh trước kia liền mời mấy bên truyền thông tới.
Kể từ lúc Trì Uyên và Cố Tư như vậy, quả thực sớm đã lọt vào ống kính của người khác rồi.
Cố Tư và Trì Uyên đi tới ngồi ở bên Chương Tự Chi và Tùy Mị.
Bên đó là một hàng ghế sô pha.
Khoảng cách giữa Chương Tự Chi và Tùy Mị hơi xa.
Cố Tư đi tới, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Chương Tự Chi, Trì Uyên ở bên tay còn lại của Cố Tư, sát Tùy Mị.
Tùy Mị là cố ý muốn cho cánh phóng viên thấy ba người bọ họ ngồi cùng nhau.
Thế giới bên ngoài đánh giá về cô ta không tốt lắm, cô ta mời đội điều hướng dư luận, có điều dường như lại nhận được phản ứng dữ dội.
Đột nhiên các đánh giá tiêu cực lại nhiều hơn các đánh giá có kiểm soát của đội quân điều hướng dư luận kia.
Bây giờ chỉ có thể dựa vào những tin tức tiếp theo để làm sạch bản thân mình.
Ba người bọn họ bình tâm hòa khí như vậy ngồi cùng với nhau, sao lại không thể phá bỏ những tin đồn bên ngoài?
Cố Tư nhìn xung quanh” Tiếp theo làm gì đây, không thể cứ ngồi ở đây đến tận tối đâu nhỉ.”
Chi bằng về nhà nằm.
Trì Uyên trả lời, người hơi nghiêng về phía Cố Tư, “ Lát nữa sẽ là tiệc buffet, buổi tối còn có tiết mục bốc thăm trúng thưởng, người ta nói rằng các giải thưởng rất đáng giá.”
Chương Tự Chi quay sang, “ Đáng giá thì có thể đáng giá như thế nào a, không có gì hơn là tặng tiền nhỉ.”
Trì Uyên cũng không biết, “ Không thấy nói, mấy giải thưởng đó bọn họ cũng giữ bí mật, tôi hỏi bà rồi, cũng không hỏi được, bà cũng không biết.”
Chương Tự Chi vỗ vào miệng, “ Nhà họ Nguyễn này cũng khá hay, huyền huyền bí bí.”
Trì Uyên cười, không nói gì.
Tùy Mị ở bên còn lại ngồi thẳng người, ba người ở cùng một chỗ với nhau, rõ ràng là cô ta có chút đơn độc.
Nhưng cô ta trước nay đều là người có thể thích nghi với hoàn cảnh, trên mặt một chút cũng không thể nhìn ra.
Bên kia Chương Tự Chi lại bắt đầu khoe những câu chuyện phiếm mà anh ta biết.
Anh ta nói bà cụ nhà họ Nguyễn vốn dĩ là một hoa đán kinh kịch nổi tiếng, khi còn trẻ có rất nhiều người theo đuổi.
Sau đó được gả vào nhà họ Nguyễn, bản chất những người có địa vị cao không thích những diễn viên trên sân khấu này.
Vì vậy bà cụ Nguyễn rút lui.
Lúc đó đã có rất nhiều người hối tiếc, nói là bà cụ nếu vẫn còn ca hát, chắc chắn cũng sẽ nổi tiếng.
Cố Tư thở dài, “ Bà cụ Nguyễn và ông cụ tình cảm nhất định rất tốt.”
Có thể vì đối phương mà bỏ qua sự nghiệp của bản thân, thực sự là việc không dễ dàng.
Trì Uyên ở bên cạnh nói, “ Cũng không đúng lắm, ông cụ Nguyễn sau đó còn có vợ bé, sinh cho ông cụ một người con trai.”
Cố Tư ngạc nhiên, có điều thời điểm đó, những người có gia thế lớn dường như đều có vợ bé.
Cố Tư rút lại lời vừa nói, “ Quả nhiên, những người đàn ông có tiền đều không phải là thứ tốt đẹp gì cả.”
Chương Tự Chi và Trì Uyên đồng thanh ê một tiếng.
Cố Tư trừng mắt nhìn Chương Tự Chi trước, “ Anh tốt đẹp chắc, cãi nhau với cảnh sát viên Lương bao nhiêu lần rồi.”
Nói xong cô lại quay đầu nhìn Trì Uyên, Trì Uyên cách cô rất gần, vừa hay chạm vào ánh mắt của cô.
Giọng cô liền thấp xuống, có vẻ không tự tin lắm, “ Còn anh nữa, cũng thế.”
Edit by Hường.