Trì Cảnh xuất hiện ở đây, thực sự cũng không có gì khó hiểu.
Nhà họ Trì được mời, Trì Chúc sẽ đến, chú hai cũng có thể đến.
Cố Tư mỉm cười: “Lúc ăn cơm, tôi không nhìn thấy anh”.
Trì Cảnh đi tới, ngồi bên cạnh Cố Tư: “Lúc đầu, tôi không định tới đây, Tôi thực sự không thích những nơi quá ồn ào. Nhưng hôm nay, ba của tôi có chút việc, nên tôi đi thay ông ấy.”
Cố Tư gật gật đầu: “Vừa rồi anh ở đâu? Tôi không nhìn thấy anh. Nếu thấy anh, lúc ăn cơm, mọi người ngồi cùng một bàn thì tốt quá!”
Trì Cảnh cười cười: “Tôi gặp vài người quen, đã ở cùng với họ một lúc”
Anh ta cũng nói: “Cô có gặp Trì Uyên không? Anh ấy cũng tới đây”
Cố Tư “ừ” nói: “Có gặp, chúng tôi ngồi cùng bàn”.
Trì Cảnh cười ha ha, không rõ ý gì: “Lúc trước, tôi có gặp anh ấy, anh ấy cũng không nhắc đến cô lời nào”.
Cố Tư ngẫm nghĩ: “Chắc là cảm thấy không có chuyện gì cần nhắc đến tôi”.
Chương Tử Chi bên cạnh nói: “Bây giờ Trì Uyên đang ở sàn nhảy trong sảnh tiệc bên kia, cậu hai nhà họ Trì không qua đó tham gia náo nhiệt một chút sao?”
Trì Cảnh lắc đầu, thở ra một hơi: “Không đi, bên kia hẳn là rất ồn!”
Cố Tư nhanh chóng gật đầu: “Cũng không quá ồn, mà quá nhiều người”
Những người đó, vẫn luôn lén lút nhìn cô.
Nhìn thì nhìn, cần gì phải như tên trộm vậy.
Trì Cảnh quay đầu nhìn Chương Tử Chi: “Vừa rồi tôi nhìn thấy ông cụ Chương, hình như ông ấy đang tìm anh, không biết có việc gì không.”
Chương Tử Chi gật đầu, tìm anh ta cũng là chuyện bình thường. Ông cụ bảo hôm nay sẽ dẫn anh ta đến trải nghiệm. Trước đó còn căn dặn, bảo anh ta lúc ăn cơm phải đi mời rượu những người kia.
Anh ta không nể mặt, không có đi qua.
Bây giờ tìm anh ta, hoặc là để giới thiệu anh ta với mọi người, hoặc là muốn răn dạy anh ta.
Vế đầu có khả năng hơn.
Cố Tư nhìn Chương Tử Chi: “Hay là anh đi xem một chút, không chừng có việc quan trọng”.
Chương Tử Chi ở đây cũng không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua là ông cụ ở bên kia, lỡ như xảy ra chuyện gì sơ xót.
Chương Tử Chi ngẫm nghĩ, đứng lên: “Tôi đi qua xem có chuyện gì không, cô ở đây, đừng đi đâu, tôi quay lại ngay”.
Cố Tư đồng ý.
Chương Tử Chi cũng nhanh chóng rời đi.
Trì Cảnh nhìn Cố Tư: “Cô đến cùng cậu nhỏ nhà họ Chương sao?”
Cố Tư gật đầu, sau đó xoắn xuýt: “Thật ra bây giờ tôi đang hối hận, ở đây chẳng có ý nghĩa gì”.
Trì Cảnh cũng hiểu cô: “Thật ra tôi cũng hối hận, tôi vốn muốn về sớm, nhưng lại nghĩ làm vậy không được lễ phép”
Cố Tư mở to mắt: “Hai chúng ta suy nghĩ thật giống nhau!”
Trì Cảnh cười: “Có rất nhiều việc, tôi cảm thấy tôi và cô Cố, thực sự có suy nghĩ rất giống nhau”.
Cố Tư “ừ” một tiếng: “Hình như là vậy!”
Ở một bên khác, trong sàn nhảy, Tùy Mị nhìn Trì Uyên nói: “Vừa rồi, trong lúc truyền thông phỏng vấn, không biết tôi có nói sai điểm nào không?”
Trì Uyên nghĩ một chút: “Chắc không đâu, phản ứng của cô khá nhanh”.
Tùy Mị bật cười, vô thức tiến về phí Trì Uyên, cũng không gần lắm: “Thật ra tôi cũng không biết cách ứng phó với truyền thông, nhưng lúc đó tôi nghĩ, giải thích một chút, có thể giải quyết được hiểu lầm trước đây”.
Trì Uyên “ừ” một tiếng, không nói gì.
Tùy Mị dừng một chút, nói: “Lần trước tôi muốn đến công ty anh, có một hợp đồng cung ứng mới, trong đó có một chi tiết, có lẽ cần thảo luận kỹ một chút. Kết quả vì chuyện trên mạng, tôi không dám đến, sợ gây phiền phức cho anh”.
Trì Uyên nói: “Vậy sao?”
Câu trả lời không đau không ngứa, có chút chiếu lệ.
Tùy Mị mím môi, cũng không nói gì nữa.
Kết thúc bài hát, Trì Uyên đi đến cái ghế đằng kia, uống một ly nước trái cây.
Không thấy Cố Tư và Chương Tử Chi đâu.
Anh nhìn phía trong sàn nhảy, cũng không thấy hai người họ.
Dường như đã ra ngoài rồi.
Tùy Mị đi tới, đứng bên cạnh Trì Uyên: “Dì nói với tôi rằng anh nhảy xã giao rất tốt. Quả nhiên là vậy!”
Trì Uyên cười: “Mẹ tôi cũng nhắc đến cô, nói cô nhảy múa cũng rất tốt”
Tùy Mị ngồi xuống, hơi trầm mặc: “Tôi học từ nhỏ, là gia đình ép buộc, cái gì cũng phải học. Thực sự tôi rất ghét như vậy, bây giờ nghĩ lại, tôi luôn phải học liên tục”
Trì Uyên sửng sốt: “Tôi tưởng cô thích như vậy”
Dù sao, nhìn mặt của cô ta, có vẻ như cô ta rất hưởng thụ cuộc sống này.
Tùy Mị lắc đầu: “Tôi không thích chút nào, quá ràng buộc!”
Cô ta lập tức nhớ đến ngày Trì Uyên từ hôn, cô ta đuổi theo hỏi lý do.
Khi đó, người trong nhà kéo cô ta về, bà Tùy còn tức giận tát cho cô ta một bạt tay.
Nói cô ta hành động như vậy, làm mất mặt nhà họ Tùy.
Bắt đầu, chuyện bị từ hôn đã là một sự kiên mất mặt, cô ta còn không chịu buông tha như thế, càng đem mặt mũi của mình ném xuống đất.
Thế nhưng, Tùy Mị là muốn hỏi cho rõ ràng, tại sao phải từ hôn, cô ta có chỗ nào không tốt, khiến cho Trì Uyên không thích.
Tùy Mị nói xong, hốc mắt hơi đỏ nhưng vẫn cười: “Thật ra, đôi khi tôi rất ghen tị với cô Cố. Cô ấy muốn làm gì thì làm, không ai quản cô ấy, những người xung quanh còn giúp đõ cô ây. Anh xem cậu nhỏ nhà họ Chương và cậu hai nhà họ Ninh đều đối xử với cô ấy rất tốt. Người nhà của tôi, không có ai đối với tôi được như thế”.
Cô ta còn tự cười nhạo bản thân: “Gia đình của tôi chỉ có bắt buộc tôi, không thể làm cái này, không được làm cái kia”.
Trì Uyên ngẫm nghĩ rồi nói: “Cố Tư không được tự do như cô nói, cô ấy đã từng rất khổ sở”.
Trì Uyên nhìn Tùy Mị, lúc này, không biết nên nói gì mới đúng.
Tùy Mị dừng lại một chút, sau đó nói: “Tôi cảm thấy cô ấy bây giờ rất tốt. Anh xem cậu chủ nhỏ nhà họ Chương luôn bên cạnh che chở cho cô ấy. Tính tình của cậu chủ nhỏ nhà họ Chương, ai mà không biết, có thể được anh ta che chở, điều này không phải người nào cũng có thể làm được.
Thực tế, Tùy Mị và anh thuộc cùng một dạng người, điều kiện và hoàn cảnh sống không khác nhau lắm.
Tùy Mị trong lời nói ít nhiều cũng có ý ám chỉ, không biết Trì Uyên có nghe ra không.
Anh ấy chỉ cười, không nói gì.
Tùy Mị quay lại chủ đề với bản thân mình: “Cho nên tôi rất ghen tị với cô ấy, có thể được làm chính mình”.
Trì Uyên mỉm cười: “Có đôi khi không trốn tránh được, chỉ có thể từ từ thích ứng, hoặc nếu có thể, cô hãy học cách hưởng thụ đi”.
Tùy Mị mím môi, nhìn sàn nhảy, bây giờ đang phát ra một giai điệu mới, bê ntrong có tốp ba tốp năm người tụ tập với nhau.
Tùy Mị thở dài, rồi nói: “Đúng rồi, tôi đang cố gắng hưởng thụ, ngoài cách này ra, cũng chẳng có cách nào khác”.
Trước đây, cô cũng rất thích sự sắp đặt của gia đình, chẳng hạn như việc kết thông gia với nhà họ Trì.
Cuối cùng, kết quả hỏng bét.
Trì Uyên nghĩ một chút, nở nụ cười: “Nghĩ thoáng một chút sẽ tốt thôi. Con người phải luôn hướng về phía trước”.
Tùy Mị gật đầu: “Đúng vậy, luôn hướng về phía trước”.
Trì Uyên và Tùy Mị ngồi ở đây một lúc, có một bài nhảy mà Tùy Mị rất thích, cô ta chủ động đứng lên: “Tôi rất thích bài này, anh có muốn nhảy nữa không”.
Trì Uyên đương nhiên là không thể từ chối, đứng lên nắm tay Tùy Mị đi vào sàn nhảy.
Edit by Bông.