Vừa được nhắc đến tên, Trì Uyên dĩ nhiên là không thể vờ như không nhìn thấy.
Anh đi qua đó, giữ lấy ông Tùy, “ Sao lại uống nhiều như vậy.”
Tùy Mị cũng không khách khí với anh, dẫn ông Tùy trực tiếp giao cho anh, cô ta thở hổn hển, “ Đối phương uống lợi hại quá, em lại không thể uống quá nhiều, thế nên nửa sau đều là bố uống thay em.”
Cửa thang máy mở ra, mấy người họ cùng đi vào.
Trì Chúc không nói câu gì, lần trước vì việc Trì Uyên ly hôn, nhà họ Tùy xử lý có chút đáng chế nhạo, ông không thích nhà họ Tùy.
Bây giờ cộng thêm với việc uống rượu, bản thân ông có chút không thoải mái, lại càng không muốn nói chuyện với bố con nhà đó.
Tùy Mị đi vào thang máy, dựa người vào tường trong thang máy, một câu cũng không nói, xem ra có vẻ cũng khó chịu.
Cho đến khi thang máy dừng ở tầng một, Trì Uyên vẫn phải dẫn ông Tùy ra.
Xe đã đợi sẵn ở cổng, Trì Chúc đi tới ngồi trong xe của mình.
Trì Uyên dìu ông Tùy lên xe.
Kết quả người vừa mới dìu lên xe, ông Tùy cũng không biết là có chỗ nào thấy không thoải mái, nôn ra một phát.
Ông ta phun hết vào trong xe.
Tùy Mị ở bên cạnh sửng sốt, mau chóng lao tới hỏi, “ Bố, bố không sao chứ.”
Nôn hết ra, ông Tùy mới dễ chịu hơn một chút, ông tự đứng ngay người lên, khoát tay, nói với Trì Uyên, “ Không cần quản tôi, cháu đi trước đi, xe tôi cần đi rửa trước cái đã.”
Trì Uyên ở bên cạnh nói, “ Hay chú ngồi lên xe cháu ạ, cháu đưa hai người về trước, xe cứ để lái xe đem đi rửa đi.”
Ông Tùy lắc đầu, “ Tôi phải đích thân đi.”
Tùy Mị quay đầu nhìn Trì Uyên, “ Bố em rất yêu chiếc xe này, đó là của mẹ em tặng, đã rất nhiều năm rồi còn không nỡ đổi xe khác, cứ cách một khoảng thời gian bắt buộc phải bảo dưỡng.”
Chuyện này Trì Uyên có từng nghe qua, chiếc xe này của ông Tùy, sớm đã quá hạn rồi.
Nhưng ông đi du lịch chỉ dùng chiếc xe này.
Nghe thấy vậy anh gật gật đầu, “ Cảm tình của ông Tùy và bà Tùy thật khiến người khác ghen tỵ.”
Ông Tùy cười, nói với Tùy Mị, “ Hay là phiền Trì tổng chở con về, ta bây giờ thoải mái hơn nhiều rồi, ta rửa xe một lát sẽ về thôi.”
Nhìn bộ dạng của ông ta quả thực đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tùy Mị quay đầu nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên dĩ nhiên không thể nói khác được.
Anh gật đầu, “ Được ạ.”
Dù sao còn có lái xe nữa nên ông Tùy chắc sẽ không sao.
Xe cá nhân của Trì Uyên và Trì Chúc đều lái tới.
Trì Chúc bên đó còn chưa đi, nhìn thấy Trì Uyên dẫn Tùy Mị đi về phía xe của anh, Trì Chúc liền nói, “ Cô Tùy, để tôi đưa cô đi là được rồi, A Uyên uống hơi nhiêu, để cho nó đi trước.”
Tùy Mị ngạc nhiên, trên mặt biểu lộ sự khó xử, “ Không phiền bác ạ.”
” Không phiền, ta vừa hóng gió tỉnh rượu rồi.”
Trì Chúc nói xong cũng không đợi Tùy Mị nói tiếp, mà còn nói với Trì Uyên, “ Con về trước đi, lúc này con uống không ít, về bảo nhà bếp nấu canh giải rượu, uống đi cho tỉnh.”
Trì Uyên dừng lại, nhìn Trì Chúc hai cái, dường như đột nhiên hiểu ra được điều gì, gật gật đầu, “ Vâng.”
Sau đó anh nói với Tùy Mị, “ Vậy cô ngồi xe của bố tôi nhé, mùi rượu trên người tôi tương đối nặng.”
Tùy Mị dĩ nhiên không thể nói gì khác, chỉ có thể gật đầu, cười, “ Được ạ, phiền mọi người rồi.”
Cô ta quay người đi về phía xe Trì Chúc, mở cửa lên xe.
Trì Uyên cúi người lên xe của mình.
Xe của anh đi trước, có điều anh luôn nhìn vào gương chiếu hậu để quan sát xe của Trì Chúc.
Lúc Trì Chúc nói với anh câu cuối cùng, nhìn biểu tình của ông, nhiều ít cũng có ý cảnh cáo.
Là anh thiếu trách nhiệm rồi.
Trì Uyên chờ đến khi xe của Trì Chúc mất hút trong gương chiếu hậu mới thu hồi tầm mắt. . Truyện Điền Văn
Anh thực sự đã uống rất nhiều, dựa lưng lên xe nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu rối bời.
Xe về gần đến nhà tổ lúc nào Trì Uyên cũng không rõ.
Vẫn là lái xe gọi anh thì anh mới phản ứng lại.
Trì Uyên đẩy cửa xe, Dựa vào xe một lúc mới tỉnh táo hơn một chút.
Anh chầm chậm bước về nhà chính, bảo nhà bếp chuẩn bị canh giải rượu.
Canh giải rượu đã nấu xong, còn không kịp nguội thì Trì Chúc đã về đến.
Trì Chúc cũng uống không ít, có điều xem ra trạng thái vẫn tốt hơn Trì Uyên.
Bước vào, ông trực tiếp ngồi đối diện Trì Uyên.
Bà cụ đã đi nghỉ rồi, Trì Chúc nén giọng, “ Nghĩ thông suốt chưa?”
Trì Uyên dựa người vào sô pha, nhìn giống như đang ngủ vậy, nghe thấy liền hơi cau mày, “ Vâng.”
Trì Chúc có chút bất lực, “ Tối nay con suýt chút nữa bị lợi dụng mà không biết sao?”
Lần này Trì Uyên cau mày.
Trì Chúc ha ha, “ Con tỉnh rượu đi, tự mình nghĩ, việc đơn giản như vậy cũng không nhìn ra, xem ra thật sự đã uống nhiều rồi.”
Trì Uyên dựa trên lưng ghế, quả thật uống nhiều rồi.
Có lẽ có liên quan đến tâm tình.
Trước nay cũng không phải là chưa từng uống nhiều như vậy, những đều không nhiều như hôm nay.
Trì Uyên đợi thêm, uống canh giải rượu, sau đó mới lên lầu.
Từ hành lang đi về phía phòng anh, anh mắt nhắm mắt mở, kết quả vừa đến cửa, tay trực tiếp đặt lên nắm đấm cửa, mở cửa ra.
Thực tế, trong một khoảnh khắc cảm thấy căn phòng có một chút khác biệt.
Nhưng Trì Uyên cũng không bật đèn lên, theo ánh trăng trực tiếp đi tới nằm lên giường.
Anh bò lên giường, tháo giầy ra, sau đó từ trong túi quần mò ra cái điện thoại, rồi vứt sang một bên.
Anh đưa tay kéo chăn ở một bên tới, “ Cố Tư, em thật là không có lương tâm.”
Lúc mơ mơ hồ hồ, vẫn là không quên phàn nàn cô một câu.
Cố Tư dĩ nhiên là cái gì cũng không biết, cô đang ở phòng sách, chỉnh lý số liệu.
Mấy ngày nay vì việc chuẩn bị mở cửa hàng, chỉ dựa vào cô và Mạnh Sướng nên việc cần làm là rất nhiều.
Đặc biệt là cô, thứ cần phải học rất rất là nhiều.
Cố Tư ở bên nay làm xong rồi, dọn dẹp đồ đạc xong, điện thoại ở một bên rung lên.
Là Ninh Tôn gọi.
Cố Tư mau chóng nghe điện thoại, giọng của Ninh Tôn có chút phấn khích, “ Cố Tư, đến đây không, cùng ăn đêm nào.”
Cố Tư nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa.
Cô hơi kinh ngạc, “ Sao vậy, nghe giọng của anh, có việc gì vui à?”
Ninh Tôn không giấu giếm gì cả, trực tiếp ừ một tiếng, “ Là có chuyện vui, hôm nay tôi và chị ba Chương gặp mặt rồi, vừa nói chuyện về bản demo xong, nên muốn gặp cô một chút.”
Cố Tư hỏi Ninh Tôn đang ở đâu, Ninh Tôn nói là đang trên đường đến nhà cô.
Cố Tư ngẫm nghĩ, “ Hay anh mua ít đồ đến, ăn ở nhà tôi?”
Cô đã tắm rửa rồi, đồ ngủ cũng đã thay rồi, không muốn đi ra ngoài.
Ninh Tôn cũng không nghĩ gì thêm, đồng ý rồi cúp điện thoại.
Thực sự cũng không cần đợi quá lâu, Ninh Tôn đã xác túi đồ nướng mua ở bên ngoài tới, còn xách cả bia nữa.
Cố Tư đợi ở lầu dưới, nhìn thấy Ninh Tôn tới, còn nhìn ra phía sau anh ta, “ Không gọi lão Chương cùng đến a.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “ Không gọi anh ta, anh ta tới, không chừng điều gì sẽ xảy ra nữa, hai người chúng ta ăn một chút là được rồi.”
Cố Tư nghĩ, cảm thấy nói cũng phải, liền gật đầu, “ Được thôi, không dẫn anh ta tới nữa.”
Đồ nướng này rất tốn bia, Cố Tư vốn dĩ đã ăn tối rồi, có chút không đói, kết quả nghe đến chuyện Ninh Tôn và chị ba Chương nói về bản demo, nghe rồi nghe, bia uống hơi nhiều.
Vẫn ở nhà mình, cũng không sợ gì cả, hơn nữa nói hơi nhiều, Ninh Tôn rót thêm bia cho cô, cô vẫn không từ chối.
Hai người vừa ăn vừa uống như vậy, cuối cũng đều có chút nhiều rồi.
Cố Tư từ phòng ăn bò dậy, nắm tay vịn lên lầu, “Ninh Tôn, tự mình tìm phòng ngủ đi, tôi không thể nhịn được nữa.”
Ninh Tôn cũng uống nhiều rồi, dựa vào lưng ghế phòng ăn, ừ ừ hai tiếng, liền không có động tĩnh gì nữa cả.
Cố Tư về đến phòng mình, làm thế nào để bò được lên giường cũng không biết nữa.
Uống nhiều nên ngủ rất ngon, một giấc liền tới tận lúc trời sáng.
Cửa sổ không kéo rèm, khi mặt trời mọc, cô nheo mắt và tỉnh dậy.
Sau đó tỉnh dậy liền nhìn thấy một gương mặt.
Edit by Hường.