Trì Uyên và Tùy Mị quả thật đã bị chụp ảnh vài lần, nhưng tin tức không phải là vu khống, cả hai đều gặp nhau vì công việc.
Mà lúc đó cũng đều không có trợ lý bên cạnh.
Trì Uyên nhướng mày, “Em còn để ý tin tức của tôi à, thật là khiến em bận lòng rồi.”
Cố Tư nhìn chằm chằm phía trước, “Tôi không theo dõi anh, chỉ xem tin tức trên mạng, tránh không khỏi tin tức của anh.”
Trì Uyên giễu cợt, điều đó rất hiển nhiên.
Cố Tư liền cũng không nói chuyện, hiện tại đơn giản hai người không thể nói chuyện tốt được, đừng nói Trì Uyên cùng cô nói chuyện.
Về phần cô, cô cũng không muốn nói bóng gió.
Hai người im lặng trong suốt phần còn lại của quá trình, cho đến khi đến nhà Cố Tư.
Trì Uyên dừng xe, không nhìn Cố Tư, anh chỉ nắm chặt vô lăng rồi nhìn chằm chằm vào một khoảng không trước mặt.
Cố Tư mở cửa xe, suy nghĩ một chút mới nói: “Cảm ơn.”
Cô bước ra khỏi xe và đi về phía sân của mình.
Trì Uyên hạ cửa kính xe xuống, “Cố Tư.”
Cố Tư dừng lại, quay đầu nhìn Trì Uyên, “Còn chuyện gì nữa.”
Trì Uyên chậm rãi quay đầu nhìn Cố Tư, “Tôi suy nghĩ mấy ngày nay, cũng không đoán ra được Ninh Tôn tốt ở chỗ nào.”
Cố Tư nhíu mày, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chủ đề này lại rơi vào Ninh Tôn.
Cô nhìn Trì Uyên, Trì Uyên biểu lộ hơi mang một chút hoang mang, “Em thích Ninh Tôn cái gì, một khuôn mặt dễ nhìn? Hay là có thể vừa nói vừa hát?”
Những thứ này khi lấy ra không phải vốn có thể thực sự làm động lòng người.
Anh cảm thấy Cố Tư không nên là người hời hợt như vậy.
Cố Tư đứng đối mặt với Trì Uyên nhìn Trì Uyên chằm chằm.
Cô tạm thời coi như Trì Uyên là thật không nghĩ ra tốt.
Cố Tư vẻ mặt nghiêm túc, “Ninh Tôn so với người khác thì không hơn bao nhiêu, nhưng Trì Uyên, so với anh, anh ta đối xử với tôi tốt hơn nhiều.”
Cô nghĩ tới đây rồi bật cười, “Những ngày đó ở nhà họ Trì, không cần nói cũng biết tôi đã sống như thế nào. Thậm chí sau này, tôi cũng đã rất cố gắng, việc ly hôn sau khi bị đồn ra ngoài, dù anh có muốn quay lại tôi cũng bằng lòng, chỉ là anh cho đến bây giờ vẫn không hiểu tôi, sự kiên trì của tôi, tình cảm của tôi cũng có giới hạn, tôi không thể cứ chờ anh mãi, tôi cũng mệt rồi, Ninh Tôn đối với tôi rất tốt, thật sự là so với anh tôi mới hiểu được điều này, hóa ra vẫn có người đối xử tốt với tôi đang đợi tôi.”
Cô nhún nhún vai, nhẹ nhàng thở dài, “Vậy ta dừng ở đây.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư nhìn chằm chằm hồi lâu, “Trước đây tôi từng đối với em thật sự rất tệ?”
Không tốt chút nào nhưng cũng không phải, ít nhất Trì Uyên rất rộng rãi với cô về mặt tiền bạc.
Nhưng con người là những sinh vật tham lam, cô đã từng nghèo và thiếu thốn, vì vậy cô chỉ muốn có tiền.
Sau đó, có người hỗ trợ tài chính vững chắc cho cô, cô lại muốn có tình yêu.
Không có được liền sợ hãi, không có được liền lo được lo mất, không có được liền khổ sở.
Cố Tư nhếch lên khóe miệng, “ Cũng không phải, chỉ là tôi với anh tựa như, có vẻ như không có nhiều khả năng không hợp lắm, cho nên tôi vẫn không vui như trước đây.”
Trì Uyên thở ra, vốn dĩ muốn hỏi một số chuyện khác, nhưng nhìn Cố Tư như thế này, lại không thể nói ra nhiều điều.
Quên đi, anh lại hỏi những lời đau lòng.
Trì Uyên Hừ, “Hi vọng Ninh Tôn…”
Mong Ninh Tôn đối xử tốt với em trong thời gian tới.
Thế nhưng là lời này, càng là nói không nên lời.
Trì Uyên mím miệng hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ nâng cửa kính xe lên, sau đó bẻ lái, nhấn ga rời đi.
Cố Tư đứng ở nơi đó, nhìn xe của Trì Uyên biến mất.
Cô ôm ngực, cơn đau đột ngột lại ập đến.
Cố Tư trở về nhà và nằm trên thảm tập yoga, thực hiện các tư thế thiền định.
Thật ra có rất nhiều chuyện cô muốn suy nghĩ, nhưng nằm xuống thế này, trong đầu cô chỉ toàn là dáng vẻ của Trì Uyên ngồi trong xe vừa rồi.
Cô che mặt, cảm thấy thứ này, đều nói rất đau, nhưng cô không biết là ai bị tổn thương.
Cô ba Chương đầu tư xây dựng tổ chương trình rất nhanh, Ninh Tôn trước đây nói chuyện mấy lần, phỏng chừng quá trình đều giải quyết xong.
Ninh Tôn không phải là ca sĩ thử giọng đợt đầu tiên, phải đợi đến khi gần xong, anh mới xuất hiện trở lại.
Chương Tự Chi nghe vậy, liền mang theo Ninh Tôn đi tìm Cố Tư, nói muốn chúc mừng một chút.
Bởi vì cô ba Chương đưa cho Chương Tự Chi một viên thuốc trấn an, nói Ninh Tôn ổn định phát huy, ba vị trí đầu là có thể.
Chương Tự Chi cảm thấy vui vẻ, mấy chuyện vui lớn như vậy không nên ở chúc mừng, phải hẹn mọi người ra bên ngoài, bày nhiều trò mới thật thỏa đáng.
Mấy ngày nay Cố Tư cũng có vẻ suy sụp, cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô cũng không có tinh thân làm việc gì.
Chương Tự Chi đi tới, ôm vai Cố Tư, “Nhìn dáng vẻ bơ phờ của cô kìa, vui vẻ đi, tối nay tôi dẫn cô đi chơi vui vẻ.”
Gì mà anh ta gọi là vui, nhưng chỉ là đến quán bar KTV lượn lờ thôi.
Cố Tư nhìn Ninh Tôn, thấy Ninh Tôn cũng nở nụ cười, trong lòng biết anh rất vui, muốn ra ngoài chơi.
Vì vậy, cô không thất vọng, gật đầu và mỉm cười miễn cưỡng, “Được.”
Đêm đó Chương Tự Chi đưa Cố Tư Ninh Tôn đến quán bar.
Quán bar này Cố Tư đã từng đến, còn muốn ngoại tình ngay trong đêm ly hôn, nhưng lại gặp được Trì Uyên.
Chương Tự Chi không dẫn bọn Cố Tư chơi đến khu vực chung để chơi, mặc dù anh không góp vốn nhưng anh vẫn có một phòng riêng ở khu riêng biệt.
Chương Tự Chi đưa Ninh Tôn Cố Tư qua, sau đó gọi thêm năm sáu người.
Cố Tư nghĩ đến đây, liền gọi cho Mạnh Sướng.
Chờ mọi người đến đông đủ, mâm rượu hoa quả bày ra, lúc này mới vui chơi.
Lúc đầu Cố Tư ngồi trong góc với Mạnh Sướng, không hào hứng lắm.
Quả nhiên Chương Tự Chi là chuyên gia trẻ tuổi biết cách khuấy động bầu không khí, nhìn cái cảnh vui nhộn này, Cố Tư cũng cảm thấy hứng thú chút ít.
Cô lôi kéo Mạnh Sướng tới, bắt đầu đổ xúc sắc đoán màu sắc rồi chơi trò oẳn tù tì.
Sau những ồn ào như vậy, cô dường như có tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Bia rượu ở quán này có nồng độ không cao, uống cũng giống như nước.
Mạnh Sướng không uống, Cố Tư cũng đã nói trước với cô, nhờ cô nàng bảo vệ mình, sau đó uống cạn.
Hết chai này đến chai khác, mặc dù không độ cồn không cao, nhưng uống nhiều cũng không thể chịu nổi.
Cố Tư cuối cùng ngơ ngác tựa lưng vào ghế sô pha, Mạnh Sướng đi tới, “Cố Tư, chị không sao chứ.”
Cố Tư xua tay, “Chỉ là ăn không tiêu.”
Cô đứng lên trên ghế sô pha, “Tôi đi vệ sinh.”
Thực ra thì trong phòng riêng cũng có, chẳng qua cái này phòng nhiều người, phòng vệ sinh ngay tại bên cạnh, chỉ cách một cánh cửa, luôn cảm thấy không quá thuận tiện.
Mạnh Sướng đang đỡ Cố Tư và muốn cùng cô đi ra ngoài.
Cố Tư lắc đầu, “Không, tôi không sao, hiện tại tôi không sao.”
Cô đã xem xét tình trạng của mình, cảm thấy còn ổn.
Mạnh Sướng không nghĩ tới nhiều như vậy, chỉ căn dặn với Cố Tư một tiếng, liền buông tay ra.
Cố Tư từ phòng ra ngoài, tìm được phòng vệ sinh.
Phòng ở đây cũng tốt, chỉ là hơi bất tiện khi từ phòng riêng ra tới nhà vệ sinh này, trông chốc lát suy nghĩ của cô hơi bị bối rối.
Cô đứng tựa vào tường bên ngoài nhà vệ sinh, cố gắng nghĩ, cũng không nhớ ra được phòng Chương Tự Chi ở chỗ nào.
Mấy phòng cho thương vụ này nhìn bề ngoài giống nhau, cũng có bảng số phòng nhưng Cố Tư không nhớ rõ.
Cô hít sâu một hơi, sờ cả người, cũng không có đem điện thoại di động ra.
Thực là, cô ra ngoài một chút, mà không thể về lại được.
Cố Tư nhắm mắt lại, như thế một hồi, còn buồn ngủ quá đỗi.
Cô lẩm bẩm lẩm bẩm, cảm giác tựa như là chờ một hồi lâu, chỉ nghe thấy có người gọi cô, “Cố Tư?”
Cố Tư thậm chí không nhìn rõ người đó là ai, nhưng vẫn nheo mắt, “Ồ, là chú ạ.”
Chú Hai đứng ở một bên, nhíu mày nhìn một chút liền đi qua vịn Cố Tư, “Con làm sao ở chỗ này.”
Cố Tư nói: “Tại sao con lại ở đây, tại sao con lại ở đây, ai mà biết được.”
Nghe có vẻ biết được đã uống quá nhiều
Chú Hai vẫn còn tiệc tiếp khách, cũng không thể đứng mãi ở đây được.
Vì vậy, chú hai nghĩ một lúc, gọi nhân viên phục vụ đến, đỡ Cố Tư sang một bên.
Chú lấy điện thoại trực tiếp gọi cho Trì Uyên.
Điều chú có thể nghĩ đến bây giờ là Trì Uyên.
Edit by Thoa.