Tử Thư ngày người. Sau đó Cố Tư lại cười ha ha, “Tôi nói linh tinh thôi, anh không cần xem là thật.”
Cô thay đổi chủ đề, hỏi Tử Thư, “Anh cùng ăn không? Nãy anh uống nhiều vậy, chắc cũng chẳng ăn được bao nhiêu.”
Cô gọi thức ăn hơi nhiều, chắc không thể ăn hết một mình được.
Tử Thư nhìn thức ăn trên bàn, “Dạ dày của cô không tốt, ăn ít đồ cay nóng thôi.”
Anh ta nói xong lại nhìn đồng hồ, “Tôi không ở lại ăn với cô được, tôi còn ít tài liệu phải xem. Cô hiểu rõ chồng cũ của cô đấy! Nếu tôi chậm trễ trong công việc, anh ấy có thể sẽ giết chết tôi mất.”
Cố Tư “Ừ” một tiếng, “Được rồi, vậy anh mau đi đi, bao giờ rảnh thì cùng ăn. Chúng ta đã lâu không ăn cơm với nhau rồi.”
Tử Thư gật đầu, “Được.”
Cô không tiễn anh ta mà ngồi xuống, chậm rãi ăn tiếp.
Cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn viên thuốc còn lại ở trên bàn.
Lần đầu tiên trong đời uống loại thuốc này, cô thật sự thấy không thoải mái.
Nhưng thứ này có thể giảm bớt rất nhiều rắc rối.
Cố Tư dừng đũa, không biết tại sao lại muốn cười nhạo mình.
Lúc trước, cô không dùng bất kỳ các biện pháp phòng ngừa nào mà vẫn không có bầu.
Lần này chắc hẳn cũng không thể có được. Cô quá lo lắng rồi.
Tâm trạng của Cố Tư bị ảnh hưởng, ăn được mấy miếng thì đặt đũa xuống.
Trong phòng có một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong có nước trái cây và đồ hộp.
Cô đi qua và mở một lon.
Lon đồ hộp hơi lạnh. Thật ra cô cũng không muốn ăn lắm.
Cô cầm lon đồ hộp đi trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Bên bãi biển vẫn có người nhưng không đông lắm, chắc bọn họ đang đi dạo.
Cố Tư nhìn một lát lại cười.
Mình chỉ ra ngoài một chuyến, chẳng biết tại sao lại đặc biệt kiểu cách.
Bây giờ có cảm giác cô đơn không thể giải thích được.
Trước đây khi ở trong nhà họ Trì, cho dù chẳng ai muốn để ý tới cô.
Nhưng ít nhất bên cạnh còn có người.
Cố Tư đứng một lát thì đi thay quần áo và ra khỏi phòng.
Dưới tầng có một quán bar mở nội bộ, bây giờ đang lúc sôi động.
Cố Tư thật ra chưa từng nghĩ mình sẽ tới đó, chẳng qua lúc đi ngang qua thấy bên trong thật sự náo nhiệt.
Cô không nhịn được lại đi vào.
Bên trong vẫn có chỗ trống, cô tìm một góc và ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lập tức đi tới, hỏi cô cần gì.
Cố Tư mỉm cười, “Có nước lọc không?”
Nhân viên phục vụ sửng sốt nhưng vẫn gật đầu, “Có.”
Cô không thể uống rượu nhưng vẫn có thể ăn một ít.
Cố Tư gọi đồ ăn vặt và trái cây.
Cô ngồi bắt chéo chân nhìn một vòng, cuối cùng ngây người nhìn ca sĩ đang hát trên sân khấu gần đó.
Người kia ôm đàn ghi-ta vừa hát vừa đàn.
Anh ta hát một bài tiếng Anh, cô nghe cũng không hiểu.
Chẳng qua cô thích giai điệu của bài hát này.
Nhẹ nhàng và êm ái.
Cố Tư chờ nước và đồ ăn được đưa tới, lại cầm cốc nước lên trước.
Đúng lúc người ca sĩ nhìn xuống mọi người ở dưới, ánh mắt của hai người gặp nhau.
Cố Tư nâng cốc nước ra hiệu với ca sĩ phía xa.
Anh ta cười.
Cố Tư nhấp một hớp nước, sau đó ngả hẳn người vào lưng ghế.
Có lẽ đây chính là cảm giác độc thân, có thể tùy tiện thả thính.
Cảm giác vẫn rất tốt.
Trong quán bar tương đối nhiều đối nhưng cũng có người đi một mình.
Cố Tư không để ý nữa, ăn mấy miếng trái cây và lấy điện thoại ra.
Cô không có bạn bè gì, muốn gửi tin nhắn cũng không biết nên gửi cho ai thì tốt hơn.
Sau khi gửi tin nhắn xong, cô lại quay một đoạn video.
Nhân vật chính trong video chính là ca sĩ đang hát bài hát tiếng Anh.
Bên Tử Thư nhanh chóng nhắn. lại: Cô ra ngoài nhánh vậy?
Cố Tư mỉm cười, lại hào hứng nhắn thêm một tin: Ra xem thử có thể tìm được một em trai đi cùng tôi không.
Cô nhắn xong cũng cảm thấy mình không biết xấu hổ.