Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Buổi tối Trì Uyên tan làm, tăng ca thêm một lúc rồi mới rời đi.

Kết quả từ thang máy đi xuống, nhìn thấy Phương Tố đang đứng trong sảnh lớn.

Biểu cảm của anh cũng không dễ nhìn, khi nhớ đến chuyện Phương Tố đã làm lúc trước.

Thế nhưng dường như Phương Tố giống như cái gì cũng không phát sinh, đi đến kéo cánh tay Trì Uyên: “Mẹ ở đây đợi con cả buổi, mẹ còn nghĩ con tăng ca đến nửa đêm, con đứa nhỏ này, dù có chăm chỉ đến mấy cũng không thể không chú ý đến sức khỏe, nên nghỉ ngơi vẫn là nên nghỉ ngơi, muộn như vậy còn công việc, con cũng không mệt mỏi.”

Trì Uyên nhìn Phương Tố: “Tại sao mẹ lại ở đây.”

Phương Tố để tay xuống, thở dài: “Mẹ đi ngang quá, muốn đến xem thử, lúc đó vừa vặn các con ở đây tan làm, mẹ đến tiếp tân hỏi thăm, các cô ấy nói con vẫn chưa đi, nên mẹ ở đây đơi, đợi ở đây một chút, mà đợi lâu như vậy.”

Bà lại lần nữa kéo tay Trì Uyên: “Đi thôi, đều chưa ăn cơm, cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Thật sự Trì Uyên là không muốn đi, anh hơi mệt, muốn về nhà.
Thế nhưng Phương Tố kéo cánh tay anh hơi có chút lực, miệng vẫn còn đang nói: “Gần đây ông ngoại bà ngoại con, đối với mẹ luôn không hài lòng, mỗi ngày ăn cơm đều giáo huấn mẹ một trận, làm mẹ thật sự không muốn ở nhà ăn cơm, mẹ bây giờ như vậy đã đủ thảm rồi, bọn họ còn không hiểu cho mẹ, chỉ biết oán trách mẹ.”

Trì Uyên muốn nói ra lời từ chối nhưng cuối cùng cũng nuốt trở lại.

Anh biết cuộc sống Phương Tố những ngày qua không được tốt lắm.
Nhưng cái này có biện pháp gì, những điều này đều do bản thân bà làm ra.

Hai người đi ra, Phương Tố rất chủ động lên xe của Trì Uyên: “Đi thôi, mẹ biết một nhà hàng không tệ, bên kia người không nhiều, bây giờ đi qua, có lẽ vẫn còn chỗ.”

Trì Uyên không nói một câu, dựa theo vị trí Phương Tố nói mà lái xe đến.

Nhà hàng kia không ở trong trung tâm thành phố, hơi có chút vắng, ở cửa xe đậu cũng không nhiều.

Xem ra kinh doanh dường như không phải đặc biệt tốt.


Trì Uyên xuống xe nhìn bảng hiệu: “Ở đây mùi vị không tệ sao?”

Phương Tố cười ha ha: “Thử một chút không phải sẽ biết sao.”

Bà đi qua kéo Trì Uyên đi vào nhà hàng, bên trong nhà hàng này khách cũng không nhiều, nhìn thấy hai ngươi họ đến, phục vụ liền đi đến đón: “Xin chào quý khách, xin hỏi đi mấy người?”

Phương Tố mở miệng: “Đã đặt phòng riêng.”

Người phục vụ chớp mắt, ngay lập tức liền biết: “Ồ, xin chào, mời đi theo tôi.”

Phòng riêng không lớn, Phương Tố cùng Trì Uyên đi vào, phục vụ cầm menu đi qua.

Phương Tố xua tay: “Chờ một chút.”

Trì Uyên liền nhíu mày: “Vẫn còn người?”

Phương Tố cười: “Không phải, uống nước trước, mẹ ở tầng dưới công ty con đợi cả buổi, rất khát.”

Bà thật sự nghiêm túc chọn nước một ly nước trái cây, đồng thời bảo người phục vụ mang nước trái cây lên trước, rồi chậm rãi xem menu.

Phục vụ đi ra ngoài, không đến một phút đồng hồ, cửa phòng riêng bị đẩy ra.

Đi vào không phải phục vụ, mà là Tùy Mị.

Lúc Tùy Mị mở cửa đi vào, vẫn đang nói chuyện: “Trên đường kẹt xe quá, bác, con…….”

Sau đó cô ta dừng lại, biểu cảm lúng túng không ít.

Sau khi Trì Uyên trông thấy Tùy Mị sắc mặt trầm xuống, Phương Tố bên cạnh dường như hoàn toàn không nhìn ra Trì Uyên không vui, vội vàng đứng dậy: “Mị Mị đến đây, nào nào nào, nhanh ngồi xuống, chỉ đợi con.”


Tùy Mị từ từ đi qua, ngồi xuống trước mặt Trì Uyên, có chút ngượng ngùng: “A Uyên cũng ở đây à.”

Phương Tố thay Trì Uyên trả lời: “À, lúc ta đến, trùng hợp đi qua công ty nó, sau đó cùng nhau đi, menu ở đây, các con chọn trước đi.”

Biểu cảm Tùy Mị có chút dè dặt, nhìn chằm chằm Trì Uyên, rồi mới cầm menu qua.

Trì Uyên xị mặt, anh nói Phương Tố hôm nay có chút không đúng, hóa ra là ở nơi này chờ anh.

Tùy Mị chọn món đều không dám chọn nhiều, chọn hai món liền đưa menu cho Trì Uyên.

Trì Uyên không nhận, Phương Tố đưa tay nhận lấy, sau đó nói: “Món cá ở đây mẹ thấy không tệ, A Uyên, con có thích hay không, chúng ta ăn cái này thế nào?”

Trì Uyên cầm hộp thuốc lá từ trong túi ra, cũng không trả lời Phương Tố, lấy bật lửa ra, đốt một điếu thuốc.

Hành động này, thật sự đã biểu hiện rõ anh không vui.

Phương Tố nhìn nhìn Tùy Mị, Tùy Mị cẩn thận lắc đầu.

Phương Tố thở dài: “Được rồi, vậy chọn một con cá, sau đó mỗi món cũng chọn một cái, điểm tâm này ta cảm thấy cũng ngon, chọn một cái, bọn họ có một món đặc trưng, ta nghe nói không tệ, món cạnh gà dưỡng sinh kia, gọi một phần.”

Trì Uyên vẫn một mực không nói gì, chọn xong món, phục vụ rời đi, Trì Uyên dựa vào ghế, gõ tàn thuốc về phía gạt tàn thuốc ở bên cạnh.

Tùy Mị nghĩ nghĩ, thử mở miệng: “Con còn nghĩ rằng hôm nay chỉ có con và bác, không nghĩ đến A Uyên cũng đến, vừa vào cửa dọa con giật cả mình.”

Phương Tố nói theo: “Ban đầu bác cũng là nghĩ rủ con ăn một bữa cơm, tình cờ đi ngang chỗ A Uyên, phát hiện nó vẫn chưa tan làm, nên đợi một chút, gọi nó cùng nhau đến đây, càng nhiều người càng vui vẻ, càng tốt.”

Trì Uyên không lạnh không nóng cười một cái, hơi có ý châm biếm.

Phương Tố nghĩ nghĩ, cùng không nói nữa.

Tính cách Trì Uyên, bà vẫn là biết rõ, có những lời không nên nói quá nhiều, nói càng nhiều Trì Uyên càng dễ bất mãn.
Cũng may Trì Uyên không vui thì không vui, chứ cũng không nhăn mặt tại chỗ nói rời đi.

Điều này vẫn tính là thành công.

Mãi đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, trong phòng riêng cũng không ai nói chuyện.

Khách ở đây không nhiều, tốc độ lên món cũng khá nhanh, Phương Tố đợi thức ăn lên đủ, quan tâm Tùy Mị: “Nào, Mị Mị, ăn cái này đi, con gái ăn nhiều cái này, rất tốt cho sức khỏe.”

Nói xong, bà cầm đũa lên, đưa cho Trì Uyên: “Ăn cơm đi.”

Trì Uyên nhận đũa, kết quả nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn một bàn, nhìn món nào cũng khiến người ta không có khẩu vị.

Vì vậy cầm đũa lên một hồi, anh lại đặt xuống: “Mọi người ăn đi, tôi hút thêm một điếu thuốc.”

Anh lấy hộp thuốc lá ra, rồi muốn đứng dậy.

Điện thoại để trên bàn, Phương Tố nhanh một bước, trực tiếp đè điện thoại Trì Uyên xuống: “Con đi ra ngoài hút thuốc, để điện thoại ở đây.”

Ý tứ này, là sợ Trì Uyên nửa đường chạy mất.

Trì Uyên rũ mắt nhìn Phương Tố.

Lần này Phương Tố có chút cố chấp, gắt gao đè điện thoại Trì Uyên không buông.

Trì Uyên qua hai giây, xoay người đi ra ngoài.

Phương Tố chờ cửa phòng riêng đóng lại, mới “hừ” một cái: “Đấu với lão nương, vẫn còn non lắm.”

Tùy Mị hạ thấp âm thanh: “Bác, A Uyên như vậy, chắc là không vui, chúng ta có phải có chút quá đáng rồi không?”

“Làm sao mà quá đáng.” Phương Tố không hiểu “Bác làm những việc này không phải là vì tốt cho nó sao, không sao, con đừng để tâm, chúng ta cứ ăn ăn uống uống, đừng quan tâm nó, dù sao một lát nó cũng quay lại.”


Trì Uyên ra ngoài một lúc lâu cũng không quay lại.

Điện thoại anh đặt trên bàn, không đến một lúc liền rung lên, hiển thị có cuộc gọi đến.

Ban đầu Phương Tố không nhận, nhưng điện thoại tự cúp không qua vài giây đồng hồ, lại gọi đến một lần nữa.

Bà nhích lại gần xem, bên trên hiển thị là Tự Chi.

Chương Tự Chi này gọi đến, chắc chắn không phải việc gì khẩn cấp.

Phương Tố liền cúp điện thoại.

Vốn dĩ bà cũng không tán thành việc Chương Tự Chi cùng Trì Uyên thường xuyên liên lạc, danh tiếng của Chương Tự Chi không tốt, đừng đưa Trì Uyên đi lạc lối.

Bên kia Chương Tự Chi nhìn điện thoai,có chút không vui: “Trì Uyên này, lại lần nữa cúp điện thoại của tôi.”

Cố Tư đang xem tivi, nhìn bộ dạng Chương Tự Chi liền có chút bực mình: “Anh gọi cho Trì Uyên làm gì, nếu anh cảm thấy nhàm chán, anh đi ra ngoài kiếm việc làm, tôi nói cho anh biết, nếu anh mà dám gọi Trì Uyên đến, tôi khẳng định sẽ trở mặt với anh.”

Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư: “Tôi là hỏi một chút về chuyện của nhà họ Ninh bên kia, tôi cảm thấy lần trước Trì Uyên điều tra chuyện nhà họ Ninh, chắc chắn cũng tra ra được chút chuyện rắc rối của Trang Lệ Nhã, hiện tại hai con bê xì hơi kia đã bị tôi thu thập, mục tiêu tiếp theo của tôi chính là người đàn bà chết tiệt kia.”

Cố Tư đổi kênh khác: “Hỏi xong thì anh nhanh chóng đi đi, tôi cũng buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”

Chương Tự Chi không can tâm, gọi điện thoại một lần nữa, lần này bên kia nhận, nhưng không phải Trì Uyên, mà là giọng Phương Tố: “Tự Chi à, có chuyện gì mà gọi điện thoại mãi thế.”

Chương Tự Chi ngây người: “A Uyên đâu rồi?”

Còn không đợi Phương Tố nói, bên kia truyền đến giọng Tùy Mị: “Bác, bác ăn cái này đi, hương vị món này con cảm thấy rất ngon, món đây cho A Uyên, con cảm thấy anh ấy sẽ thích món này.”

Chương Tự Chi há miêng, “hí” một cái: “Tùy Mị ở cùng một chỗ với các người?”

Ánh mắt Cố Tư ở bên cạnh lóe lên, không lên tiếng.

Edit by Yến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận