Cố Tư gửi tin nhắn qua nhưng Tử Thư không trả lời lại.
Cũng không biết có phải anh ta đang bận không?
Cố Tư cầm điện thoại chờ một lúc thì đặt xuống bên cạnh.
Thật ra cô biết tất cả những hành vi này đều là do mình quá rảnh rỗi.
Cô vừa ly hôn nên còn chưa thích ứng được, cứ muốn làm chuyện gì đó mới được.
Nhưng cô gây ra chuyện thì có thể thế nào chứ?
Cho dù cô có lật tung cả trời đất cũng đã ly hôn rồi. Người đàn ông không thuộc về cô vẫn chẳng thèm liếc nhìn cô.
Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy những gì mình đang bây giờ thật nhàm chán.
Cố Tư uống cạn cốc nước và đứng dậy.
Ca sĩ trên sân khấu nhỏ bên kia không hát nữa, đúng lúc bước xuống.
Cố Tư đi về phía cửa. Ca sĩ này mang theo đàn ghi-ta cũng đi về phía cửa.
Hai người tình cờ đối mặt với nhau.
Người ca sĩ mỉm cười nói với Cố Tư, “Chào cô.
Cố Tư gật đầu, “Cho dù tôi không hiểu nhưng anh hát rất hay.
Người ca sĩ cười thành tiếng, “Cô đi một mình à?”
Cố Tư “Ừ” một tiếng, “Đúng vậy, anh có muốn đi dạo cùng tôi không?”
Ca sĩ này hơi bất ngờ. Chắc đây là lần đầu tiên anh ta gặp một cô gái xinh đẹp lại chủ động như thế.
Người ca sĩ cong mắt nói với Cố Tư, “Được.”
Hai người ra khỏi quán bar, mới đi được mấy bước đã nhìn thấy Tử Thu.
Chắc anh ta chạy tới quán bar.
Anh ta bước đi có hơi vội vàng.
Nhưng khi thấy bên cạnh Cố Tư lại xuất hiện người đàn ông lạ, anh ta lập tức đứng lại.
Cố Tư thật ra vẫn thản nhiên, chủ động chào Tử Thư, “Tôi còn tưởng anh không tới chứ?”
Tử Thư có phần cạn lời, “Tôi sợ cô ở một mình không an toàn.”
Người ca sĩ không hề lúng túng, đứng bên cạnh hỏi Cố Tư, “Bạn cô à?”
Cô gật đầu, sau đó hỏi Tử Thư, “Anh có muốn đi dạo cùng không?”
Tử Thư há miệng rồi nghĩ lại, “Không đi, các cô cứ đi đi.”
Anh ta quan sát người ca sĩ từ trên xuống dưới, giọng điệu vẫn khá tốt, “Lát nữa, làm phiền anh lát nữa đưa em gái tôi về.”
Người ca sĩ rất ôn hòa, “Được.”
Tử Thư nhìn hai người ra khỏi khách sạn, còn đi theo một đoạn.
Khi thấy hai người ra bờ biển, anh ta mới xoay người vội vàng đi về phía phòng của Trì Uyên.
Anh mở cửa nhìn thấy Tử Thư lại tới thì hơi bất ngờ.
Anh không mời Tử Thư vào trong, “Còn có việc gì à?”
Hai người đã bàn công việc xong. Giờ không còn sớm, Trì Uyên muốn đi nghỉ.
Tử Thư nhe răng trợn mắt, “Vợ cũ của anh, vợ cũ của anh đấy, bây giờ lại hẹn hò với đàn ông qua bờ biến chơi rồi. Tôi tận mắt nhìn thấy.”
Trì Uyên gật đầu, “Sau đó thì sao?”
Tử Thư sửng sốt, “Sau đó à? Anh không qua xem thử à?”
Trì Uyên cười nhạo, sau đó không nói câu nào đã đóng cửa lại.
Tử Thư nhìn cánh cửa đóng chặt mà kêu lên “này này này” mấy tiếng, vỗ vài cái vào cửa và nói vọng vào trong, “Anh không lo lắng à? Cô ấy chỉ có một mình, nhỡ bị người ta bắt nạt thì sao?”
Trì Uyên ở trong phòng dường như không nghe thấy.
Tử Thư chưa từ bỏ ý định lại nói, “Anh thật sự không để ý à? Nếu bên cạnh cô ấy có người khác, anh không thấy khó chịu sao?”
Bên trong phòng vẫn không hề có tiếng động gì.
Tử Thư há miệng, vốn có rất nhiều lời muốn nói nhưng kết quả suy nghĩ một lát lại không nói nữa.
Dù sao đây cũng là chuyện tình cảm giữa hai người bọn họ, anh ta đã nói quá nhiều, dính vào quá nhiều rồi.
Có lẽ còn phản tác dụng.
Vì vậy Tử Thư chờ một lát cũng chỉ nói, “Cô gái Cố Tiểu Tư kia hơi kích động lại vừa ly hôn, tôi sợ cô ấy cô đơn muốn giải sầu mà làm ra chuyện gì đó.
Trong phòng vẫn không có tiếng động nào.
Tử Thư thì thầm, “Được rồi, giờ đã khuya rồi, anh nghỉ sớm đi.”
Trì Uyên đứng bên kia cửa với gương mặt vô cảm.
Anh chờ một lát, thấy không còn tiếng động nào nữa mới xoay người đi vào phòng tắm.
Trì Uyên cởi quần áo đứng ở dưới vòi hoa sen và nhắm mắt lại.
Anh đứng im như vậy một lúc thì chợt mở mắt ra, xoay người tắt vòi nước.
Sau đó, anh vội vàng kéo khăn tắm bên cạnh qua, lau nước trên người và ra ngoài thay quần áo.
Anh lại cầm điện thoại ra khỏi phòng.
Một loạt động tác đó được thực hiện trong chưa đến mười phút.
Trì uyên vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cố Tư.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không ai nhận. Anh hiếm khi văng tục một cậu, “Mẹ kiếp.”