Cố Tư không biết mình nên làm gì trong lúc này, cô không nói lời nào, chỉ là quỳ chung.
Sư phụ nói rất nhiều ngôn ngữ Thiền, nhưng Cố Tư không hiểu một câu nào.
Thật lâu sau, sư phụ đứng dậy, bà cụ Trì và Cố Tư cũng đứng dậy theo.
Bọn họ đi qua một phòng thiền khác ở sân sau.
Thứ đặt trong phòng là cái hộp gỗ lớn mà Cố Tư đã nhìn thấy ở nhà họ Nguyễn lúc trước.
Có một vài tiểu tăng ở bên cạnh hộp gỗ đang tụng kinh.
Cố Tư đi vào, nhìn bà cụ đang đứng trước hộp gỗ.
Bà cụ quay lại nhìn Cố Tư, hỏi cô: “Sao cháu không đến chọn một cái.”
Cố Tư cười ha ha, “Không được không được, cháu không có gì muốn cầu.”
Bà cụ thở dài, nhắm mắt bốc lấy một quẻ.
Sư phụ cầm quẻ, xoay người ngồi xuống chiếc ghế gỗ gần đó.
Cố Tư đưa mắt nhìn nơi khác.
Thiền phòng này được làm bằng tre, mang một chút hương vị cổ kính.
Thấy không có ai chú ý, cô từ từ lui ra khỏi phòng, đứng ở cửa phòng thiền.
Phía sần sau không có khách hành hương nào ghé thăm, nên rất là thanh tịnh.
Sân sau không lớn lắm, trông không khác gì sân sau của chùa nhỏ ở quê.
Cố Tư đợi một chút, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, liền đi dọc theo con đường gạch về một hướng, đi một lúc, quay người rẽ qua một hướng, phía bên trái nhìn thấy một đại điện.
Có một số nhà sư ở lối vào của chính điện, đang nói chuyện với một người hành hương.
Cử động của người hành hương rất nghiêm trang đang thở dài với nhà sư đối diện.
Cố Tư đứng tại chỗ nhìn xem, qua mấy giây, vị khách hành hương kia xoay người lại, nắm tay chậm rãi buông xuống.
Cố Tư không nhúc nhích, chỉ là đứng nhìn xem anh.
Trì Uyên cười trước, chậm rãi đi xuống bậc thềm của chính điện về phía Cố Tư.
Anh không nói cho đến khi Cố Tư ở trước mặt anh, “Bà nội vẫn còn ở trong.”
Cố Tư nói, “Bà đang thay anh lấy quẻ cầu duyên.”
Trì Uyên hôm nay mặc quần áo bình thường, xem ra không phải từ công ty đến đây.
Cô lại nói: “Bà cụ nói hôm nay anh bận việc nên không qua được, nhưng em thấy anh không có vẻ bận.”
Trì Uyên cười, “Anh tranh thủ thời gian tới.”
Vào những lúc như thế này và địa điểm như vậy, cho dù Cố Tư biết bà cụ bảo cô đi theo, dù có giấu tâm tư, cô cũng không thể tức giận.
Tiếng nhạc Phật giáo lại vang lên, lúc này cô rất bình tĩnh, như thể mọi chuyện có thể phân tích một cách bình tĩnh.
Trì Uyên nhìn xung quanh, “Anh cũng chưa đến đya, cùng nhau đi dạo nhé?”
Cố Tư nói được, sau đó cùng Trì Uyên, tiếp tục đi dọc con đường lát gạch.
Cố Tư lần này nói trước, “Sắp đến em sẽ mở cửa hàng, mọi việc sẽ bận rộn. Tương lai có lẽ em sẽ không giúp được mấy việc như thế này.”
Trì Uyên không biết có hiểu ý của Cố Tư không,chỉ ừ một tiếng.
Cố Tư lại nói, “Kỳ thật em cũng khá tò mò, không biết kết quả xin quẻ của bà là như thế nào?”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, “Em không cầu một quẻ à.”
Cố Tư lắc đầu, “Không cần, em hiện tại rất tốt, em rất thích cuộc sống bây giờ.”
Nghĩ một chút cô liền bổ sung một câu, “Em và Ninh Tôn hiện tại cũng rất tốt, cho nên em đối với chuyện cầu duyền này, không cảm thấy hứng thú gì.”
Trì Uyên nheo mắt lại, ừ một tiếng, xem như trả lời.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, “Bây giờ cuộc sống của em sung túc vui vẻ, em mới biết được lúc trước, thời gian đã từng trôi qua quá tệ.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư một chút, “Trước kia, là anh không quan tâm đến em.”
Cố Tư mỉm cười, “Nếu anh biết thì tốt, nhưng sau này, anh cũng không còn cơ hội làm em buồn nữa.”
Trì Uyên mím môi im lặng.
Hai người đi từ sân sau ra trước, sảnh trước có rất nhiều người, Cố Tư không muốn đến đó hòa vào nhóm người đông đúc.
Hai người đứng trên hành lang dài nhìn những người hành hương ở sảnh trước.
Cố Tư lên tiếng trước, “Hôm đó anh đưa em về nhà, anh đã thay ga trải giường cho em phải không?”
Trì Uyên đi tới, “Hôm đó em đã nôn.”
Lời này cũng không tính là nói dối, Cố Tư ngày đó đúng là nôn rất nhiều.
Cố Tư gật đầu, “Ừm, vậy thì em không có làm chuyện gì khác thường chứ nhỉ.”
Có gì khác thường? Trì Uyên cảm thấy chuyện xảy ra đêm đó nên xếp vào loại bình thường.
Dù sao trước đó hai người cũng không phải chưa từng xảy ra.
Cho nên anh ân một chút, “Không có.”
Cố Tư yên tâm.
Và chủ đề này gần như dừng lại ở đây.
Hai người không nói thêm lời nào, cho đến khi bà cụ Trì gọi điện nói mọi chuyện đã xong xuôi, hỏi Cố Tư đang ở đâu.
Cố Tư và Trì Uyên cùng nhau đến đó.
Nhìn thấy Trì Uyên xuất hiện, bà cụ ngẩn người một hồi, sau đó mới nở nụ cười, “Không phải cháu nói không có thời gian.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Cháu tranh thủ thời gian đến đây.”
Bà cụ gật đầu rồi nói bây giờ có thể về rồi, mọi việc ở đây đã làm xong.
Ban đầu bà cụ đến đây bảo là muốn nghỉ ở đây ăn cơm chay, nhưng bây giờ lại không nhắc gì đến chuyện đó.
Thế là mọi người cùng nhau xuống núi.
Thật ra việc đi chùa cũng không tốn quá nhiều thời gian, Cố Tư mơ hồ cảm thấy có lẽ quẻ cầu không tốt lắm, khiến bà cụ cảm thấy không vui.
Bằng không bà cụ nhất định sẽ không về sớm như vậy, còn trông có vẻ mệt mỏi
Quả nhiên sau khi lên xe xuống núi, Cố Tư thuận mồm hỏi một câu quẻ câu của Trì Uyên đã giải được ra điều gì.
Lão bà không trả lời luôn, mà còn nói: “Mấy chuyện này còn phụ thuộc vào con người, không nên tin hoàn toàn.”
Câu này, Cố Tư liền hiểu là có ý thế nào.
Trì Uyên lái xe về hướng thành phố, trên đường đi, bà cụ nói tìm chỗ cùng nhau ăn một bữa.
Cố Tư cười cười, “Không được ạ, cháu muốn đến cửa hàng, cháu còn có chuyện ạ, chuẩn bị khai trương, bên kia có rất nhiều thứ cần phải làm.”
Lời này, nghe xong là biết đây chỉ là cái lý do, bà cụ Trì mở miệng vừa muốn nói gì, Trì Uyên đã nói trước, “Được thôi, em bận việc thì cứ về trước, việc ăn một bữa với nhau lúc nào cũng được, đợi em xong chuyện bên cửa hàng rồi lại nói tiếp.”
Bà cụ hơi ngạc nhiên, không ngờ Trì Uyên lại có phản ứng như thế này.
Trì Uyên liếc nhìn bà cụ trong gương chiếu hậu, liếc mắt một cái, bà cụ im bặt.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, chỉ ừ một tiếng.
Trì Uyên lái xe đưa Cố Tư đến cửa hàng, Cố Tư tạm biệt bà cụ rồi xuống xe.
Bà cụ nhìn tấm bảng của tiệm qua cửa sổ, rồi cau mày, “Cái tên cửa hàng này nghe không hay cho lắm.”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế nhìn Cố Tư bước vào quán. “Không hay lắm, nhưng Cố Tư thích.”
Bà cụ thở dài, “Cô ấy là đang trách anh”.
Trì Uyên cười, “Cháu mong cô ấy trách cháu, nhưng cháu sợ, cô ấy đã nghĩ thoáng tất cả những chuyện này.”
Chờ một lúc, Trì Uyên lại lái xe chở bà cụ rời đi.
Trên đường, bà cụ lại nói “Ba cháu hai ngày nay có chuyện. hai ba con nhà cháu, bà thật không biết nên nói cái gì.”
Trì Uyên hơi ngạc nhiên, “Sao vậy, ba cháu bị sao vậy ạ.”
Bà cụ Trì có chút kinh ngạc, “Cháu không biết gì sao? Ba cháu gần đây rất bận, có khi nửa đêm mới về nhà, nhưng không phải vì chuyện công ty.”
Nói xong bà cụ Trì thở dài một hơi, nói câu nghiệp chướng.
Việc gì mà liên quan đến nghiệp chướng, chắc hẳn không phải là một việc tốt.
Bà cụ tiếp tục: “Chuyện này cháu nên biết thì tốt hơn, đợi đến lúc nghe người ngoài nói mới biết chuyện thì trong lòng sẽ không thoải mái được.”
Trì Uyên cười cười, “Có chuyện liên quan đến ba cháu, có chuyện gì thì nói cho cháu biết với.”
Bà cụ thở dài nói: “Người phụ nữ trước đây định kết hôn với ba con nhưng cuối cùng lại đổi ý, bây giờ đang nằm viện, hai ngày nay ba con đều sang bên đó, hình như người phụ nữ đó không có ai chăm sóc, ba con đi qua đó chăm sóc đối phương không biết là có ý gì, bà cũng không muốn hỏi, dù sao cũng lớn như vậy rồi, cũng hiểu rõ mình đang làm chuyện gì.”
Edit by Thoa.