Điện thoại của cảnh sát là gọi cho Trì Uyên, nói đã tìm được Mạnh Sướng lúc rạng sáng.
Trì Uyên nhanh chóng chạy lên lầu nói cho Cố Tư biết, Cố Tư liền lộn nhào xuống giường: “Ở đâu vậy, tôi muốn đi qua đó.”
Quần áo cô cũng không đổi, cùng Chương Tự Chi lên xe Trì Uyên, đi đến sở cảnh sát.
Mạnh Sướng là được tìm được vào lúc rạng sáng, cô gái nhỏ không có bị thương, chỉ là bị dọa cho khiếp sợ.
Mạnh Sướng đang nghĩ ngơi ở trong phòng, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
Cố Tư vừa đi vào liền khóc, đi đến ôm Mạnh Sướng, vô thức nói xin lỗi.
Trước đó Mạnh Sướng đã khóc rồi, bây giờ trạng thái cũng tốt hơn nhiều, dù sao vẫn là an ủi Cố Tư, nói là không có chuyện gì.
Trì Uyên nhìn nhìn Mạnh Sướng, quay người đi ra ngoài.
Cố Tư hỏi Mạnh Sướng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nhưng Mạnh Sướng cũng nói bản thân không rõ.
Cô nói hôm qua đi nhà vệ sinh, ra ngoài bị người ta bịt miệng, sau đó cái gì cũng không biết.
Trên đường bị người ta mang đi, những việc này đều không có ký ức.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, là đang ở trên một ngọn núi, cô bị ném ở dưới một cái cây, bên cạnh cũng không có ai.
Tay chân cũng không bị trói.
Cô lần mò xuống núi, men theo một hướng mà đi, nơi đó có cũng hơi hẻo lánh, sau một lúc lâu cô mới nhìn thấy người, nhờ họ gọi cảnh sát dùm, nên mới được tìm thấy.
Mạnh Sướng ở đây, một chút manh mối cũng không cung cấp được.
Ngay cả người bịt miệng cô tối qua là nam hay nữ cũng không biết.
Mạnh Sướng nhìn Cố Tư: “Đến bây giờ tôi cũng không biết là ai muốn đối xử với tôi như vậy, tôi không có đắc tội với bất kì người nào.”
Cố Tư chỉ xoa nhẹ lưng Mạnh Sướng.
Cô không có cánh nào để nói quá nhiều.
Mạnh Sướng bình an vô sự, dưới cái nhìn của cô, chắc là người bắt cô phát hiện bắt nhầm người, sau đó chỉ có thể mặc kệ bỏ người ở một nơi xa.
Trì Uyên đi làm thủ tục, sau đó đi qua, nói là có thể đi rồi.
Ngay trước mặt Mạnh Sướng, Cố Tư không thể hỏi kĩ quá nhiều điều, chỉ có thể rời nơi này trước.
Mạnh Sướng cả đêm không về nhà, bên nhà họ Mạnh cũng đã gọi điện đến nhiều lần.
Mọi người lại nhanh trở về nhà của Cố Tư, Cố Tư nhanh chóng đi nấu cơm.
Mạnh Sướng ở trong phòng khách gọi điện thoại về nhà, nói là tối qua ngủ ở bên Cố Tư.
Hôm qua biết bản thân sẽ đi chơi về muộn, cho nên cô đã thông báo qua với người trong nhà, nói là sẽ về muộn một chút.
Bây giờ liền lấy cớ quá muộn, về nhà sợ làm phiền mọi người, nên quyết định ở bên ngoài.
Mặc dù người nhà bên đó không vui nhắc vài câu, nhưng cũng không phát hiện điều gì không đúng.
Cố Tư nấu xong cơm, mấy người ăn xong, Chương Tự Chi gọi người đến, đưa Mạnh Sướng trở về.
Đợi người đi rồi, Chương Tự Chi mới quay đầu nhìn Trì Uyên: “Xảy ra chuyện gì vậy, tra được cái gì rồi.”
Trì Uyên chậm rãi lắc đầu: “Cái gì cũng không tra ra được.”
Hôm qua kiểm soát đường bộ bên kia tra được chiếc xe đó là đi về phía ngoại thành, khu vực giám sát ở phía ngoại ô có rất nhiều điểm mù, cuối cùng chiếc xe đã biến mất khỏi hệ thống giám sát, cụ thể đi đến nơi nào, cũng không tra được.
Sau đó Mạnh Sướng được tìm thấy, cảnh sát đã tìm xung quanh ngọn đồi mà Mạnh Sướng đã cung cấp, một chút mạnh mối cũng không có.
Bên phía cảnh sát nói, sẽ tiếp tục điều tra, nhưng cũng nói thật, những chuyện này, chắc là cuối cùng cũng không tra ra được cái gì.
Suy cho cùng manh mối quá giới hạn, hơn nữa cuối cùng cũng không có xảy ra hậu quả nghiêm trọng.
Lực lượng cảnh sát thì có hạn, cho nên họ sẽ chú ý nhiều hơn đối với các vụ án nghiêm trọng.
Thật sự mọi người làm như vậy cũng đúng, một thành phố mỗi ngày xảy ra nhiều chuyện như vậy, việc họ cần làm rất nhiều.
Loại chuyện nhỏ như hạt vừng này, theo thông thường đều sẽ để ra phía sau.
Chương Tự Chi lần này không hùng hùng hổ hổ, mà lại nói một câu công bằng: “Bọn họ cũng không dễ dàng gì.”
Cố Tư đi đến, khoanh tay: “Cho nên vẫn là hướng về tôi, có phải không?”
Điều này Trì Uyên cũng không dám nói chắc, nhưng những chuyện bây giờ, có vẻ giống như Cô Tư nói.
Là tìm đến cô.
Cố Tư ngồi trên ghế sofa: “Nhưng tôi có thể đắc tội với ai.”
Trì Uyên tự giác nói: “Tối qua tôi đã hỏi mẹ tôi, không phải bà ấy, chuyện này bà ấy không nói dối, con người bà ấy như thế nào, tôi biết rất rõ.”
Cố Tư cũng cảm thấy không phải Phương Tố, Phương Tố có bao nhiêu cân lượng*, cô cũng biết rõ.
(Bao nhiêu cân lượng*: Nói về khả năng)
Loại người không có đầu óc như Phương Tố kia, không thể làm được loại chuyện này.
Nhiều nhất bà cũng chỉ có thể thuê vài người hơi đáng tin, bắt mình vào bao tải rồi đánh cho một trận.
Khiến bà làm ra những việc đó, thật sự là làm khó bà rồi.
Cố Tư gật đầu: “Không phải bà ấy.”
Chương Tự Chi ở bên cạnh nghĩ nghĩ: “Là Tùy Mị rồi, cô và Tùy Mị không phải quan hệ cũng không tốt sao, lần trước bởi vì lễ phục mà ồn ào đến xấu hổ.”
Cố Tư nhíu mày, Tùy Mị sao?
Nhưng cô cũng cảm thấy không phải Tùy Mị, Tùy Mị không phải là người ngu xuẩn như vậy.
Cô ta thích Trì Uyên, có thể thủ đoạn rất nhiều, nhưng không nhất thiết tự mình ra tay.
Huống hồ loại chuyện này, khi khi đặc biệt sắp xếp kín đáo, nếu không sẽ xảy ra động tĩnh lớn, vẫn là sẽ bị tra ra.
Tùy Mị rất thông minh, sẽ không bao giờ vì chỉnh đốn cô mà đem mình vào.
Cố Tư chậm rãi lắc đầu: “Cảm thấy cũng không phải cô ta.”
“Làm sao không phải cô ta, tôi cảm thấy chính là cô ta,.” Chương Tự Chi trực tiếp nói “Con người Tùy Mị kia, tâm tư sâu nặng, cô đừng thấy cô ta bình thường giống như tiểu bạch thỏ, thật sự mưu trí rất nhiều, cô ta tuyệt đối không phải là người tốt gì.”
Cố Tư liếc nhìn Trì Uyên một cái, nhìn thấy Trì Uyên nhíu mày trầm tư, dường như không có bất kì dao động cảm xúc nào vì lời nói của Chương Tự Chi.
Cô liền thu hồi ánh mắt.
Chương Tự Chi nói không dễ nghe, Trì Uyên cũng không không thay Tùy Mị bác bỏ mấy câu.
Chương Tự Chi nói xong, quay đầu nhìn Trì Uyên: “Anh thấy sao, có phải anh cảm thấy không phải Tùy Mị, tôi thấy chính là cô ta.”
Trì Uyên nghĩ nghĩ: “Cái này, cần phải tra một chút, tôi cũng không thể mù quáng mà nói, mọi thứ đều phải nhìn thấy chứng cứ.”
Chương Tự Chi bĩu môi không nói gì.
Trì Uyên không ở chỗ Cố Tư bao lâu, dù sao bên phía công ty còn có việc.
Lúc anh đi, Cố Tư không nhìn anh, nhưng mở miệng nói: “Chuyện hôm qua, cảm ơn anh.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Cố Tư, biết lời này là nói với chính mình.
Anh “ừ” một cái: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Hai người đều trở nên khách sáo.
Chương Tự Chi cũng là mệt rồi, Trì Uyên đi không lâu, anh ta cũng rời đi.
Cố Tư hơi đau đầu, chậm rãi đi lên lầu, trực tiếp nhào lên giường, nhắm mắt lại.
Trì Uyên cũng là mệt, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, anh trở về công ty trước.
Vừa vặn Tử Thừ cầm văn kiện muốn về văn phòng, nhìn thấy Trì Uyên đến, nhanh chóng tiến tới: “Thế nào rồi, bây giờ bên đó như thế nào?”
Trì Uyên” ừ” một cái: “Tìm được người rồi, không có chuyện gì.”
Tử Thư thở nhẹ nhõm: “Tìm được là tốt rồi, vậy đối phương đâu, bắt được rồi sao, là người nào làm vậy?”
Trì Uyên không nói, đi về văn phòng của mình, Tử Thư không rõ vì sao, cũng đi theo vào.
Trì Uyên ngồi xuống, đơn giản đem sự tình phân tích một chút.
Kết quả Tử Thư nhíu mày: “Tùy Mị? Tôi cảm thấy không phải đâu. Lá gan của Tùy Mị có vẻ không lớn như vậy.”
Sau một hồi Trì Uyên “ừ” một cái: “Tôi cũng cảm thấy không giống lắm, Tùy Mị không nhất thiết phải làm chuyện này.”
Mặc dù giữa cô ta và Cố Tư có một chút bất hòa, nhưng vẫn không đến mức làm ra loại chuyện này.
Đặc biệt Cố Tư rất lâu rồi cũng không có chạm mặt Tùy Mị.
Trì Uyên là nghĩ không ra.
Tử Thư nghĩ nghĩ, thử nói: “Vậy hay là tôi cho người đi điều tra Tùy Mị?”
Trì Uyên chậm rãi gật đầu: “Điều tra đi, như vậy trong lòng mới yên tâm được.”
Tử Thư nhận lời, rồi cũng đi ra ngoài.
Trì Uyên ngồi ở chỗ cũ, ấn ấn huyệt thái dương, sau đó lấy điện thoại ra.
Trên điện thoại có một tin nhắn của Tùy Mị, nói là tối nay hẹn Phương Tố ăn cơm, đặc biệt nói với anh một tiếng.
Edit by Yến.
Hiện tại team đang thiếu nhân lực. Mong mọi người chia sẻ trang của chúng em đến nhiều chị em khác để các chị em có khả năng dịch truyện tham gia dịch nhanh bộ này.