Giọng Trì Uyên rõ ràng đâu ra đấy: “Bắt đầu phân chia điều tra từ quan hệ xã giao của cô, còn có quan hệ xã giao của Cố Tư, cũng không tra được bất cứ vấn đề gì, tôi cũng đã trao đổi với bên phía cảnh sát, bên đó hoài nghi, là bắt sai người, nhưng cụ thể là bắt ai trong số các cô, cái này không xác định được,có khả năng là các cô bị liên lụy bởi người nào đó không quen biết, bây giờ cô có thể nhớ lại những ai đi nhà vệ sinh cùng với cô không, có mặc đồ tương tự như cô hay không?”
Cố Tư hơi ngạc nhiên với kết quả này, chẳng lẽ không phải tìm đến cô?
Mấy ngày nay, Mạnh Sướng hoàn toàn không thể nhớ bản thân lúc đó đã nhìn thấy ai trong nhà vệ sinh.
Ngày đó uống rượu, cộng thêm vui vẻ, đầu óc cô có chút hưng phấn.
Đi vào nhà vệ sinh, hoàn toàn không quan tâm nhìn đến người khác.
Lại nói thêm, địa điểm là nhà vệ sinh, có gì hay để nhìn.
Thế là Mạnh Sướng lắc đầu: “Không nhớ được.”
Trì Uyên thở dài: “Không sao, chuyện này chúng ta cứ để từ từ, trước mắt nhìn xung quanh hai người các cô, là không có nguy hiểm gì.”
Mạnh Sướng mím môi nghĩ nghĩ: “Tôi cũng không thù hằn gì với nhà nào, Cố Tư cũng không có, có lẽ thực thực có người bắt sai rồi.”
Trì Uyên không nói gì nữa, nhưng nhìn vẻ mặt, là một chút cũng không buông lỏng.
Đợi Mạnh Sướng ăn xong, Trì Uyên vươn vai một cái: “Các cô làm đi, tôi đi trước.”
Thái độ này của anh thật sự rất thẳng thắn.
Trì Uyên ai cũng không nhìn, đứng dậy chỉnh sửa quần áo một chút, rồi quay người đi.
Cố Tư ngồi ở chỗ cũ, nhìn Trì Uyên bắt taxi rời đi, một lúc lâu sau một hơi thở dài.
Chuyện của Trì Chúc ở trên mạng chắc là sẽ ồn ào mất một khoảng thời gian dài, sau đó Cố Tư không chú ý đến nữa, thật sự xem xong rồi, cùng chỉ có nhiêu đó chuyện.
Mấy ngày tiếp theo nhà họ Nguyễn bên kia gọi điện thoại đến, nói là bữa tiệc định vào ngày hôm sau, bên đó sẽ đến đón Cố Tư.
Cố Tư đồng ý, bữa tiệc vào lúc chạng vạng tối, nên Cố Tư quyết định ngày mai đóng cửa sớm một chút.
Cô cũng nói trước với Mạnh Sướng một tiếng.
Mạnh Sướng cười: “Hẹn hò sao?”
“Hẹn hò cái gì, là một bữa tiệc Hồng Môn Yên” Cố Tư không hứng thú gì mấy.
Mạnh Sướng ngồi đối diện cô: “Em tưởng là chị đi gặp ngài Trì.”
Cố Tư cười: “Chị với anh ta cũng không tính là bạn, không có việc sẽ không gặp.”
Hai ngày nay Trì Uyên đều không xuất hiện, đoán chừng là bận việc bên nhà họ Trì.
Buổi tôi Cố Tư đóng cửa tiệm về nhà, lúc ra khỏi cửa tiệm, Mạnh Sướng quay đầu nhìn Cố Tư, dường như suy nghĩ một cái gì đó rồi mới nói: “Tiểu Tư, trước đó em đi làm, nhìn thấy ngài Trì và một cô gái cùng nhau ăn sáng, em nghĩ nghĩ, vẫn là muốn nói cho chị biết.”
Cố Tư ngây người, quay đầu nhìn Mạnh Sướng, ngưng lại mấy giây rồi mới nói: “Bình thường mà, giá trị thị trường của Trì Uyên vẫn khá tốt, bên cạnh có người cũng là lẽ phải.”
Mạnh Sướng nhìn chằm chằm Cố Tư: “Chị không khó chịu sao, em tưởng là chị vẫn chưa buông được anh ta.”
Cố Tư cười haha: “Không khó chịu, chị đã bắt đầu cuộc sống mới của mình rồi, chị với Trì Uyên, đã qua rồi.”
Mạnh Sướng dường như thở phào nhẹ nhõm: “Lúc trước em còn do dự có nên nói cho chị hay không, xem ra là em suy nghĩ nhiều rồi.”
Sau khi tách ra, Cố Tư không lập tức gọi xe, chỉ men theo con đường về nhà mà đi.
Trì Uyên cùng một cô gái ăn sáng, nghĩ lại ngoại trừ Tùy Mị cũng không có ai khác.
Như vậy cũng tốt, thật sự rất tốt.
Ngày hôm sau Cố Tư đi đến cửa tiệm, vừa mới bước đến cửa, liền nhìn thấy có một người đứng ở bên đó.
Cô ngây người, chậm rãi đi đến, sau đó vẻ mặt trầm xuống.
Phương Tố đang nhìn chằm chằm bảng hiệu cửa tiệm của cô, bộ dạng dường như có suy nghĩ.
Cố Tư đứng ở bên cạnh, cũng không mở miệng, chỉ đợi Phương Tố phản ứng lại.
Phương Tố đứng ở đó nghiên cứu một lúc lâu rồi mới xoay người, sau khi nhìn thấy Cố Tư giật nảy người.
Ngữ khí của bà cũng không quá tốt: “Cô đứng ở đây giống như ma làm gì vậy, muốn hù chết ai à.”
Cố Tư liếc nhìn bà, xoay người đi mở cửa tiệm: “Bà đến đây làm gì, muốn mua điểm tâm?”
Phương Tố đi theo vào, sau đó nhìn xung quanh: “Việc kinh doanh này của cô nhìn cũng không tệ.”
Bà đứng ở đây một lúc, sau đó nhìn thấy có vài người đi vào.
Cố Tư không nói chuyện, đi vào trong quầy hàng.
Mạnh Sướng đã ở đây rồi, bị giật mình khi vừa nhìn thấy Phương Tố.
Cô đã xem video trên mạng mấy lần rồi, cô nhớ rất rõ dáng vẻ này của Phương Tố.
Phương Tố cũng không nhìn Mạnh Sướng, nhìn hết trong cửa tiệm một lần, sau đó đi đến đứng trước quầy hàng: “Gần đây Trì Uyên có đến đây không, có phải nó thường xuyên đến đây phải không?”
Cố Tư ngây người một lát, rồi vừa thu xếp quầy hàng vừa nói: “Bà muốn tìm Trì Uyên? Muốn tìm anh ta thì bà trực tiếp gọi điện thoại không phải là được sao, đến đây hỏi làm gì?”
Phương Tố mím môi một lúc lâu không nói gì.
Ngược lại là bà đã gọi điện thoại cho Trì Uyên, nhưng bây giờ Trì Uyên không nhận, hai ngày nay bà đã gọi điện thoại nhiều lần rồi, bên kia cũng không có người nghe máy.
Cố Tư liếc nhìn dáng vẻ của Phương Tố, liền biết chuyện gì xảy ra, cô cười: “Trì Uyên không đến chỗ của tôi, tôi với anh ta mấy ngày qua không có gặp, thật ra bà không tìm được người, có thể đến nhà tổ hoặc chỗ công ty nhà họ Trì xem thử.”
Phương Tố thu lại ánh mắt, nhà tổ nhà họ Trì và phía công ty nhà họ Trì, bà cũng đi qua rồi.
Nhưng hai nơi này, bà cũng không có mặt mũi đi vào.
Bên phía nhà tổ, bà là sợ nhìn thấy những người lúc trước của nhà họ Trì, bà hai bà ba bà bốn, lúc trước không ít lần bị bà làm cho oán hận.
Bây giờ bà rơi vào bước đường này, nếu như là những người đó nhìn thấy bà, không chừng sẽ trưng ra ánh mắt gì đó.
Bên phía công ty nhà họ Trì, bà không muốn đến đó là vì video trước đó thật sự làm loạn hơi quá, bản thân bà xem video đó cũng rất xấu hổ.
Các nhân viên kia của công ty, nhất định cũng đã xem.
Cái mặt dày này của bà làm sao cũng không lấy lại được.
Cho nên chỉ lang thang ở cửa hai nơi này, thực ra cũng có thấy Trì Uyên.
Nhưng mỗi lần gặp bên cạnh Trì Uyên đều có người,bà không cách nào đi đến được.
Cố Tư tự làm việc của mình: “Nếu bà muốn đợi Trì Uyên ở chỗ tôi, tôi sợ bà sẽ thất vọng, Trì Uyên sẽ không đến đâu.”
Phương Tố nhíu mày nghĩ một lúc: “Cô gọi điện thoại cho Trì Uyên đi, bảo nó đến đây, tôi có lời nói với nó.”
Cố Tư “xùy” cười thành tiếng: “Tôi không muốn gặp anh ta, tại sao tôi phải gọi điện thoại cho anh ta?”
Dường như cô nhìn Phương Tố giống như nhìn kẻ ngốc: “Chuyện của bà, dựa vào cái gì tới đến tôi giúp bà, chẳng lẽ bà quên rồi, quan hệ giữa tôi và bà chẳng ra làm sao cả.”
Phương Tố trừng mắt: “Cô…..”
Thế nhưng những lời ở phía sau, bà lại không nói ra được.
Cố Tư cũng không nói sai, quan hệ hai người các cô, quả thật là không tốt.
Bà đến đây, cũng là không còn cách nào.
Cố Tư cười haha: “Bà có thể đi tìm Tùy Mị mà, không phải Tùy Mị cũng có thể liên lạc với Trì Uyên sao, bà bảo Tùy Mị giúp bà tốt hơn nhiều.”
Vẻ mặt Phương Tố thay đổi, có chút không được tự nhiên.
Người đâù tiên bà nghĩ đến, đương nhiên là Tùy Mị, chỉ là phía Tùy Mị bà đã gọi nhiều lần rồi, Tùy Mị đều nói rất bận.
Cụ thể có phải thật sự bận hay không, Phương Tố cũng không biết quá rõ, nhưng lúc trước, bất kể lúc nào bà gọi điện thoại đến, Tùy Mị đều có thời gian.
Phương Tố mím môi một lúc lâu rồi mới nói: “Tùy Mị ở bên kia bận.”
Cố Tư “ồ” một cái: “Tôi ở đây cũng bận mà, bà không nhìn thấy sao, tôi ở đây bận bịu đến bộ dạng gì rồi.”
Phương Tố xị mặt, rất không vui.
Chỉ là bà vui hay không vui, Cố Tư cũng thật sự không quan tâm.
Cố Tư bắt đầu ngâm nga một giai điệu dân gian, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Không đến một lúc sau, bên ngoài có khách hàng đến, Phương Tố suy nghĩ một chút, cũng không rời đi, liền đi đến chỗ cửa sổ ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ của bà, dường như là muốn ở đây chịu đựng.
Cố Tư cũng không đến ý đến bà, chỉ lo làm việc buôn bán của mình.
Một lúc sau, người hơi thưa một chút, Cố Tư nghĩ nghĩ, nói với Mạnh Sướng ở bên cạnh: “Làm cho bà ta một ly cafe, ngồi như vậy nhìn rất chướng mắt.”
Mạnh Sướng gật đầu,mang một ly cafe đến cho Phương Tố.
Phương Tố ngây người, quay đầu nhìn Cố Tư.
Bản dịch bởi Yến.
hơn 400 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ