Tùy Mị nhìn Cố Tư, cô ta một chút cũng không bị ảnh hưởng, trong lòng vô cùng trấn định.
Cô ta nói, “Dáng người của cô Cố đẹp như vậy, đúng là người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”
Cố Tư chớp mắt, “Đây là chuyện đương nhiên, tôi cũng cảm thấy tôi rất được mọi người quý mến.”
Tùy Mị ừ một tiếng, “Tôi thấy quan hệ giữa cô Cố và cậu út nhà họ Chương đúng là không tệ, còn có cậu hai nhà họ Ninh, hai người đó đối với người ngoài thì không quá tốt, nhưng lại đối xử rất tốt với cô Cố.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm Tùy Mị một lúc, sau đó cúi xuống nhìn Cố Tư.
Cố Tư cười hì hì, “Phải không? Nhưng mà nếu ở chung với bọn họ lâu ngày thì mới biết được rằng, ánh mắt của bọn họ vô cùng chính xác, hơn nữa cả hai đều là người rất tốt.”
Tùy Mị ám chỉ cô có quan hệ mập mờ với Chương Tự Chi và Ninh Tôn, nhân cơ hội này cô lại có thể giễu cợt cô ta một chút.
Hai người kia đúng là đều không thích Tùy Mị, ngay cả mặt mũi cũng không cho cô ta, có thể thấy được tính cách Tùy Mị khiến người ta vô cùng chán ghét.
Tùy Mị cong khóe miệng, không lên tiếng.
Cô ta biết rằng mình không bao giờ có thể thắng được miệng lưỡi của Cố Tư.
Trì Uyên như có điều suy nghĩ, vừa xoa bóp vai cho Cố Tư vừa nói, “Đi thôi, chúng ta về nhà, ở chỗ này cũng không có chuyện gì để nói.”
Cô ừ một tiếng, lập tức liền đồng ý với lời đề nghị của anh, “Được rồi, về nhà thôi.”
Ánh mắt của anh chợt lóe, sau đó liền mang chút ý cười.
Cố Tư và Trì Uyên sắp đi, thì hiển nhiên là Tùy Mị cũng không thể ở lại chỗ này.
Cô ta lập tức đứng lên chào tạm biệt.
Cố Tư chờ Tùy Mị rời đi, rồi mới hừ một tiếng, thanh âm cũng không nhỏ, Trì Uyên liền nghe được.
Anh quay đầu nhìn cô, khóe miệng từ từ vểnh lên.
Hai người rời tiệm về nhà, dọc đường đi, Trì Uyên cũng không hỏi trước khi anh tới thì Tùy Mị đã nói gì với Cố Tư, giống như là đã quên mất cô ta.
Anh lái xe đưa cô về đến nhà, tới cửa nhà, Cố Tư liền bước xuống xe, sau đó chào tạm biệt Trì Uyên.
Trì Uyên a một tiếng, mở miệng gọi Cố Tư, “Em đây là có ý gì, không mời anh vào sao?”
Cô xoay người lại đối diện với anh, “Bây giờ trễ rồi, anh mau về nhà ăn cơm đi, chỗ của em không chứa chấp anh đâu.”
Trì Uyên liếm môi, tự mình mở cửa đi xuống xe, “Lúc nãy ở trong cửa hàng, em không phải là thái độ này.”
Lúc nãy?
Lúc nãy là cố ý diễn cho Tùy Mị xem, bây giờ cô ta không có ở đây, tất nhiên là sẽ không giống.
Trì Uyên cũng không để ý đến phản ứng của Cố Tư, trực tiếp bước ngang qua cô, đi vào trong nhà, “Đã lâu rồi anh chưa được ăn cơm em nấu.”
Ngụ ý chính là hôm nay anh muốn ăn cơm tối ở nhà em
Cố Tư mím môi đứng tại chỗ một lúc lâu, sau đó xoay người trở về phòng khách.
Trì Uyên đã quen thuộc với đường đi, trực tiếp đến xem ti vi, còn Cố Tư thì mặc tạp dề nấu cơm ở trong bếp.
Anh nhìn ti vi chằm chằm, nhưng thật ra cũng không biết là màn hình đang chiếu cái gì.
Mọi sự chú ý của anh đều tập trung ở nhà bếp, nội tâm của anh không ngừng phóng đại âm thanh cắt thức ăn cùng với tiếng nước chảy róc rách.
Trì Uyên ngồi một lúc, cảm thấy không nhịn được, đứng dậy đi vào trong bếp.
Tóc Cố Tư đã được vén lên, tạp dề đầy màu sắc có chút đáng yêu, còn cô thì đang cúi đầu vô cùng nghiêm túc mà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lòng Trì Uyên như bị đụng một cái, nhìn mấy giây sau đó liền đi vào, ôm lấy eo của Cố Tư, “Anh cảm thấy chúng ta sống chung như vậy rất tốt, hay là em suy nghĩ một chút, quay lại với anh một lần nữa đi.”
Động tác trên tay Cố Tư dừng lại, nhìn chằm chằm thức ăn trên đĩa, một lúc sau mới nói, “Buông em ra.”
Da mặt của Trì Uyên hôm nay có chút dày, vẫn tiếp tục ôm cô không buông, “Cố Tư, anh phát hiện rằng, không có em ở bên, anh liền cảm thấy không quen.”
Cô mím môi suy nghĩ một chút, “Anh chẳng qua là chỉ không quen bên người không có ai chăm sóc, nếu như anh muốn tìm người chăm sóc, thì em cảm thấy Tùy Mị cũng được, anh có thể thử qua lại với cô ta một chút xem, đến lúc đó có lẽ anh sẽ phát hiện ra là cô ta còn thích hợp với anh hơn em.”
Trì Uyên buồn bực trong lòng, hỏi một câu, “Thật không?”
Cố Tư vặn vẹo thân thể, liền hất bàn tay đang đặt ở ngang hông cô ra, “Đương nhiên là thật rồi, nếu như anh không tin thì thử một chút xem.”
Sau đó cô liền im lặng, thấy cô bận rộn như vậy, Trì Uyên cũng chỉ có thể đi ra ngoài. . Nha𝗇h 𝙢à khô𝗇g có q𝓾ả𝗇g cáo, chờ gì 𝘁ì𝙢 𝗇gay [ Tr𝖴𝙢𝘁r𝓾y ệ𝗇.v𝗇 ]
Anh ngồi trên ghế sô pha, quay mặt về hướng nhà bếp, khóe miệng bỗng nhếch lên.
Tùy Mị?
Thật ra vẫn có thể cân nhắc một chút.
Bữa cơm này Cố Tư làm rất đơn giản, ba món mặn một món canh.
Trì Uyên ngồi ở bàn ăn nhấp miệng, “Nhìn cũng không tệ, so với người giúp việc bên nhà tổ thì tốt hơn.”
Cố Tư lấy muỗng múc cơm cho hai người, “Anh ăn nhanh lên rồi đi đi.”
Trì Uyên cũng không để ý thái độ của cô, dáng vẻ rất tùy ý.
Hai người lúc ăn cơm đều không nói chuyện, đến khi Cố Tư đã ăn xong thì Trì Uyên vẫn còn đang nhai.
Cô liền tựa lưng vào ghế nhìn anh.
Người đàn ông này dáng dấp rất đẹp trai, thế nên có nhiều người phụ nữ thích cũng là chuyện bình thường.
Tùy Mị thích Trì Uyên, cũng không phải là quá khó hiểu, nhưng sự yêu thích của Tùy Mị, khiến cho cô cảm thấy có chút cố chấp.
Trên đời này không thiếu đàn ông, làm sao mà một người đàn ông đã ly dị một lần, ở trong mắt cô ta lại có thể thơm ngon như vậy.
Cố Tư quả thật là nghĩ không ra.
Lúc nãy ở trong tiệm, Cố Tư thật ra muốn hỏi Tùy Mị một câu, có phải cô ta thật sự là thích Trì Uyên, hay là bởi vì không có được khiến trong lòng khó chịu, cho nên liền cố chấp như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến thái độ mạnh miệng của Tùy Mị, cô liền cảm thấy bây giờ nói gì cũng đều vô ích.
Cố Tư thấy rất khinh thường loại người giống như Tùy Mị, là loại giả bộ thanh cao.
Tất cả đều là con người, cô ta nghĩ bản thân mình cao quý hơn ai?
Dù cho có khí chất thần tiên hay không, thì mỗi ngày chắc chắn đều phải ăn uống, đến cuối cùng chỉ là một nắm tro tàn.
Trì Uyên ăn cơm xong, cầm lấy khăn giấy lau miệng, sau đó liền gật đầu một cái, “Chắc là anh đã có thói quen ăn cơm em làm rồi.”
Cô ôm bả vai, “Nếu anh thích thì em cũng không thể cứ làm cho anh mãi được, hôm nay là vì tâm trạng của em tốt, bây giờ anh ăn xong rồi thì mau đi đi, em còn phải nghỉ ngơi nữa.”
Trì Uyên cười, “Trước kia em đối xử với anh không phải như bây giờ.”
Anh nhìn chằm chằm cô một chút, dường như có lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng không nói ra, anh đứng lên, “Được, anh ăn xong rồi nên là phải đi thôi.”
Cố Tư không tin, liền tự mình đưa anh ra tới cửa, nhìn anh đi ra ngoài rồi lên xe.
Trì Uyên mở cửa xe, lúc sắp đi lên, còn quay đầu lại nhìn cô, “Lời đề nghị ngày hôm nay của em, anh sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Cũng không chờ cho cô phản ứng, anh đã lên xe, rồi lái xe rời đi.
Cố Tư đứng tại chỗ nhìn chiếc xe đang rời đi, đầu óc có chút mơ hồ, đề nghị gì?
Cô xoay người đi vào trong nhà, đóng kín cửa sổ, sau đó liền trở về phòng.
Lúc đi rửa mặt, mới hiểu ra được ý của Trì Uyên.
Đề nghị hôm nay của cô, không phải là kêu anh thử qua lại với Tùy Mị sao.
Đồ chó má, chẳng lẽ câu nói sau cùng của anh, là nói cái này?
Được, anh cứ làm đi, anh nghĩ là em sẽ để ý hay sao.
Mấy ngày tiếp theo thì Trì Uyên cũng không xuất hiện.
Cửa hàng bánh ngọt cũng bận rộn như trước.
Bà cụ Nguyễn có đến mấy lần, lúc đầu thì bà cụ còn than phiền tại sao Cố Tư không qua thăm mình, nhưng khi thấy cô quả thật là vô cùng bận rộn thì liền không nói nữa.
Bà cụ nói một nhà ba người bên kia quả thật luôn nhắc tới cô.
Bà cũng chưa nói muốn Cố Tư kêu hai người kia là cha mẹ, chỉ mở miệng nói, “Cha mẹ nuôi của cháu quả thật rất nhớ cháu, đến cả A Phong cũng nhắc tới hai lần, nói cháu là từ khi ăn bữa cơm lần trước thì đến giờ vẫn chưa đến thăm lần nào.”
Cố Tư không biết lời bà cụ nói là thật hay giả, cũng chỉ có thể cười thành tiếng, “Bà cũng thấy đó, cửa hàng của cháu rất bận rộn, mọi người ai cũng phải vất vả cả ngày.”
Bà cụ gật đầu một cái, “Đúng vậy, bà thấy cửa hàng này của cháu quả thật là rất bận rộn.”
Bà thở ra một hơi, lại tiếp tục đề tài vừa rồi của mình, “A Phong còn nói, quan hệ của cháu và Trì Uyên không bình thường, lại còn rất đặc biệt, cháu gái, sao bà chưa từng nghe cháu nói chuyện này bao giờ.”
Edit by Vythao.
hơn 400 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ